Mười năm nay, cả làng Tân Phúc đều quen với cảnh Mai – người phụ nữ gầy gò, một mình cõng đứa con trai năm tuổi đi qua con đường đất đỏ mỗi sáng.
Không chồng.Không nhà cửa tử tế.Không ai đứng ra thừa nhận đứa bé.
Người ta nhìn cô bằng ánh mắt thương hại xen khinh bỉ.
“Đàn bà không giữ nổi bố đứa nhỏ.”“Chắc nó cũng chẳng tử tế gì nên người ta bỏ.”“Con trai lớn lên chắc cũng y chang.”
Mai nghe hết. Nhẫn nhịn hết.Chỉ có bé Bin, đôi mắt trong veo, là lý do duy nhất khiến cô còn đứng được giữa bao lời cay nghiệt.
Chiều hôm ấy, trời đang nắng bỗng đổ mưa rào. Mai đang thu quần áo thì tiếng động cơ ô tô vang lên trước cổng. Cả xóm đổ ra xem — bởi trong cái làng nghèo này, hiếm có chiếc xe nào sang đến vậy.
Một chiếc sedan đen bóng dừng lại.Cửa mở ra.
Huy bước xuống — người đàn ông mà Mai không bao giờ nghĩ sẽ còn gặp lại.
Anh mặc sơ mi trắng, tay đeo đồng hồ kim loại, dáng vẻ không còn giống anh kỹ sư nghèo của 10 năm trước nữa.
Cả làng bắt đầu xì xào:
“Ờ kìa, đẹp trai thế kia mà bỏ nó?”“Chắc đến đón con mà không nhận mẹ.”“Hay đến đòi đứa bé?”
Mai ôm chặt Bin. Tim cô đập thình thịch.
Huy dừng trước cửa, khẽ nói:
“Mai… chúng ta cần nói chuyện.”
Giọng anh bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự quyết liệt khiến cả đám hàng xóm tò mò dồn lại đứng xem.
Mai nghiến răng:“Tôi không còn gì để nói với anh nữa.”
Nhưng Huy không để cô tránh. Anh cúi xuống nhìn Bin — đứa bé có đôi mắt giống anh đến lạ.
“Con trai…”Bin nép vào mẹ.
Mai gắt lên:“Anh im đi. Cả đời này nó chỉ có tôi là cha mẹ.”
Đám đông bắt đầu nhao nhao:
“Úi giời, giờ còn đòi nhận?”“Giờ giàu rồi mới mò mặt về à?”
Huy quay người lại, lạnh lùng nhìn tất cả.
Và anh nói một câu khiến cả xóm nín lặng:
“Tôi đến để xin lỗi Mai… và tuyên bố trước mọi người:Năm mảnh đất mặt đường ở khu trung tâm — đang đứng tên tôi — đều là tài sản của cô ấy và con trai.”
Cả làng chết lặng.Một vài bà già há hốc miệng.
Mai đứng sững, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Huy lấy từ cặp ra một xấp giấy đỏ, giơ lên trước mặt mọi người.
“Mười năm trước, gia đình tôi ép tôi sang nước ngoài gấp. Tôi không thể đưa Mai đi cùng. Không thể nói lý do. Họ bắt tôi ký thỏa thuận cắt liên lạc với cô ấy… nếu không, họ sẽ phá sự nghiệp của tôi và làm hại cả mẹ tôi.”
Tiếng xì xào tắt hẳn.
Huy nhìn thẳng vào mắt Mai, giọng nghẹn lại:
“Tôi không dám trái lệnh. Nhưng tôi vẫn để lại năm mảnh đất — đứng tên tôi — nhờ người bạn thân giữ hộ, chờ đến ngày có thể quay về gặp mẹ con em.”
Mai run rẩy:“Anh… anh nói thật?”
Huy gật đầu, mắt đỏ lên:
“Anh đủ mạnh rồi. Không ai có thể cấm anh chăm sóc mẹ con em nữa.”
Đấy là lúc trái tim Mai như bị bóp lại — vừa đau, vừa trào lên một nỗi uất nghẹn mà cô kìm suốt 10 năm.
Huy quay sang hàng xóm, từng chữ rành rọt:
“Từ nay, bất kỳ ai xúc phạm mẹ con cô ấy… chính là xúc phạm gia đình tôi.”
Cả làng cúi gằm, không ai dám nói thêm lời nào.
Mai ôm Bin, nước mắt rơi xuống má con.Cậu bé ngơ ngác hỏi:
“Mẹ ơi… chú đẹp trai là ai?”
Mai chưa kịp trả lời thì Huy đã quỳ xuống trước bé, hai tay run lên:
“Ba đây con… Ba xin lỗi vì đã đến muộn quá lâu.”
Bin ngập ngừng một lúc, rồi nhìn sang mẹ.Mai gật đầu khẽ.
Cậu bé rụt rè đưa tay chạm vào Huy:
“Ba thật hả?”
Huy bật khóc.
Cả xóm Tân Phúc im như tờ.
Chỉ có giọng Mai khẽ vang lên, nứt ra nhưng đầy tự trọng:
“Nếu anh đã quay về… thì từ nay, chúng ta làm lại.”
Chiếc xe sang vẫn đỗ trước sân nhà cấp bốn cũ kỹ, nhưng lúc này, cả làng chẳng ai dám cười nữa — vì họ biết họ vừa chứng kiến một cú lật mặt cuộc đời.

