Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Đi làm về nhà đói quá tôi vơ vội lấy bát cơm ở cữ mà mẹ cho vợ mình ăn, nhưng rồi hãi hùng…

Đi làm về nhà đói quá tôi vơ vội lấy bát cơm ở cữ mà mẹ cho vợ mình ăn, nhưng rồi hãi hùng…

Thanh Thanh 11 Tháng mười một, 2025

Tôi tên Hưng, 32 tuổi, công nhân xây dựng, lúc ấy vợ tôi mới sinh con đầu lòng được hai tuần.Vì điều kiện kinh tế chưa khá, nên vợ tôi – Lan – về quê ở cữ tại nhà mẹ chồng cho đỡ tốn. Tôi ở lại thành phố làm thêm, cuối tuần tranh thủ về. Thú thực, tôi tin mẹ mình, tin rằng bà sẽ chăm con dâu chu đáo như từng chăm tôi thuở bé. Nhưng tôi đã sai. Và cái sai ấy, tôi chỉ nhận ra… sau một bát cơm.

Hôm ấy tôi tan ca sớm, chạy vội về nhà. Cả ngày làm nặng, người đói lả. Bước vào nhà, tôi nghe tiếng con khóc vẳng ra từ buồng trong. Mẹ tôi đang ngồi coi tivi, bấm điện thoại, chẳng buồn ngó vào. Tôi hỏi: “Mẹ, Lan đâu ạ?”

Bà hờ hững đáp: “Trong buồng. Lại làm nũng con đấy. Đẻ có đứa thôi mà yếu ớt quá.”

Tôi chẳng để tâm. Mở nắp nồi cơm, chỉ còn nửa bát. Bên cạnh là đĩa cá kho đen sẫm, mùi hơi khét, và chén canh đã nguội ngắt. Đói quá, tôi vơ lấy bát cơm của vợ đang để trên mâm, nghĩ bụng “chắc thừa, ăn tạm miếng”.

Nhưng vừa đưa miếng cơm vào miệng, tôi sững lại. Một mùi chua nồng sộc lên mũi. Nuốt chưa kịp, bụng tôi quặn lại, buồn nôn dữ dội. Tôi vội lao vào nhà vệ sinh, cố nôn hết ra, miệng đắng ngắt.

Mẹ tôi chạy theo, mặt nhăn nhó: “Gì mà ồn ào thế hả con?”. Tôi chỉ vào bát cơm, giọng run run: “Mẹ… cơm này… ôi rồi. Cả cá cũng thiu, mùi chua loét.”

Bà nhíu mày, quắc mắt: “Ôi thì sao? Ăn vẫn được. Mày tưởng đẻ thì phải ăn sơn hào hải vị à?Ngày xưa tao đẻ ba đứa, có gì mà ăn đâu. Cứ cơm nguội với cá kho mặn vẫn sống, vẫn khỏe đấy thôi!”

Tôi chết lặng. Trong buồng, tiếng con khóc yếu ớt. Tôi chạy vào – Lan đang ngồi tựa tường, gương mặt tái xanh, đôi mắt trũng sâu, tay run run bón cơm cho chính mình. Trước mặt cô là cái mâm cơm nguội, đúng món tôi vừa ăn phải.

Tôi sững người, nghẹn giọng: “Em… em ăn cái này à?”. Lan cười nhạt, nước mắt rơi: “Em không dám bỏ, mẹ nói phí. Em sợ bà mắng… nên cố ăn cho hết.” Tôi quỳ xuống, nắm tay vợ, cảm giác tội lỗi ập đến. “Sao em không nói với anh? Ăn thế này thì lấy đâu ra sữa cho co bú. Thẻn nào con mình cứ khóc suốt, nửa tháng nay không tăng được lạng nào”.

Cô khẽ đáp, giọng yếu như gió thoảng: “Anh đi làm cực khổ, mẹ anh thì khó. Em… chỉ muốn yên ổn.”. Câu nói ấy khiến tim tôi thắt lại. Tôi quay sang nhìn mẹ, giọng không còn giữ nổi bình tĩnh: “Mẹ! Vợ con mới sinh, phải ăn đồ nóng, sạch, sao mẹ để con dâu ăn cơm ôi?”

Bà gắt: “Lại bênh vợ à? Ở nhà ăn bám mà còn bày đặt đòi hỏi. Cho nhịn vài bữa biết điều hơn. Đẻ đái gì yếu như sên, ăn thế cũng ốm được!”

Tôi nắm chặt tay, cố kiềm cơn giận. Bà là mẹ tôi, nhưng tôi không thể im. “Mẹ, nếu mẹ nghèo, con không trách. Nhưng mẹ vô tâm thế này thì con không chịu nổi. Vợ con không ăn bám, cô ấy sinh cháu của mẹ đấy! Mỗi tháng con cũng gửi mẹ 5 triệu mà. Nếu thiếu thì mẹ bảo con gửi thêm tiền chứ sao mẹ lại cho vợ con mới sinh ăn uống thế này. Rồi vợ con bệnh, con con bệnh thì con biết làm sao?”.

Bà trợn mắt: “Mày định cãi mẹ à? Nếu thương nó thế thì dọn đi! Đưa vợ con mày ra ngoài mà ở. Nhà này không nuôi được người yếu đuối đâu!”

Câu nói ấy như dao cứa vào lòng. Tôi nhìn quanh – căn nhà tôi từng lớn lên giờ sao thấy lạnh lẽo đến thế. Tôi bế đứa nhỏ, dìu vợ dậy. “Đi, Lan. Chúng ta đi. Từ giờ anh không để em chịu khổ nữa.”

Đêm hôm ấy, tôi thuê tạm một căn phòng trọ nhỏ bên kia cánh đồng. Mưa tạt qua khe cửa, giường ẩm, tường mốc, nhưng Lan ôm con cười: “Chỗ này vẫn ấm hơn nhà mẹ chồng anh.”

Tôi siết chặt tay vợ, nghẹn lời. Tôi không giàu, nhưng ít nhất tôi hiểu: Một người phụ nữ sau sinh cần được yêu thương – không phải “thử thách” bằng cơm ôi và lời cay nghiệt.

Những ngày sau, tôi nhận thêm ca đêm, làm đủ việc để lo thuốc, sữa, đồ ăn cho vợ. Lan dần khỏe hơn, da dẻ hồng lại. Mỗi lần thấy cô ăn bát cháo nóng, tôi lại thấy ấm trong lòng – vì ít nhất, cô không còn phải ăn thứ “thừa” của người khác.

Một tháng sau, mẹ tôi đến trọ tìm. Bà đứng ngoài cửa, cầm túi trái cây, ánh mắt chùng xuống. “Mẹ sai rồi. Hôm đó mẹ nóng. Mẹ tưởng chúng mày còn con nít…”

Tôi im lặng. Lan bước ra, cúi chào: “Con không giận mẹ. Nhưng con xin mẹ, đừng bắt con quay về. Con sợ…”. Bà cúi đầu, nước mắt rơi. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mẹ mình yếu đuối đến vậy.

Từ đó, chúng tôi ở lại phòng trọ cũ, tuy nghèo nhưng yên bình. Mỗi sáng tôi đi làm, Lan ở nhà trông con, nấu ăn. Bữa cơm tuy giản đơn, nhưng lành, sạch, và được nấu bằng tình thương – không phải sự tiết kiệm tàn nhẫn.

Có những nỗi đau không đến từ đói nghèo, mà đến từ lòng vô cảm. Và đôi khi, một bát cơm ôi cũng đủ để con người ta nhận ra: nhà không chỉ là nơi có mái che – mà là nơi có tình thương.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Con gái một mình chăm mẹ suốt 10 năm cuối đời mẹ để lại cho bộ nữ trang mỹ ký cũ mèm

Con gái một mình chăm mẹ suốt 10 năm cuối đời mẹ để lại cho bộ nữ trang mỹ ký cũ mèm

Mẹ chồng ngã liệt toàn thân, cả nhà chồng đùn đẩy cho tôi chăm sóc rồi đi nước ngoài, ngày trở về bà khiến tất cả phải quỳ gối..

Mẹ chồng ngã liệt toàn thân, cả nhà chồng đùn đẩy cho tôi chăm sóc rồi đi nước ngoài, ngày trở về bà khiến tất cả phải quỳ gối..

HOT NEWS

  • Lũ lụt khiến gia đình tôi ở Thanh Hóa mất trắng, bố vợ từ Hà Nội gọi điện mắng tôi té tát vì không lo được cho con gái ông, nhìn thấy thứ ở trong thùng xốp ông gửi vào tôi cùng vợ khóc ng-ất
    Lũ lụt khiến gia đình tôi ở Thanh Hóa mất trắng, bố vợ từ Hà Nội gọi điện mắng tôi té tát vì không lo …
  • Từ ngày về nhà chồng, tôi luôn cảm thấy một điều gì đó… không bình thường.
    Từ ngày về nhà chồng, tôi luôn cảm thấy một điều gì đó… không bình thường.
  • Ngày ký đơn ly hôn, chồng tôi cười đắc ý vì giành được 2/3 tài sản. Tôi không lấy được nhà, không lấy được xe, con cũng không có quyền nuôi
    Ngày ký đơn ly hôn, chồng tôi cười đắc ý vì giành được 2/3 tài sản. Tôi không lấy được nhà, không lấy được xe, …
  • Tháng nào tôi cũng đưa cho vợ 150 triệu đồng nhưng cô ấy lại không mấy vui vẻ, hóa ra là bởi…
    Tháng nào tôi cũng đưa cho vợ 150 triệu đồng nhưng cô ấy lại không mấy vui vẻ, hóa ra là bởi…
  • Khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ bi kịch không chỉ của con trai, mà của cả hai gia đình.
    Khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ bi kịch không chỉ của con trai, mà của cả hai gia đình.
  • Trẻ nhiễm Adenovirus tăng nhanh: Thấy con có dấu hiệu này cần cho đi viện ngay lập tức
    Trẻ nhiễm Adenovirus tăng nhanh: Thấy con có dấu hiệu này cần cho đi viện ngay lập tức
  • Vợ dắt về một đứa trẻ ngay sau ngày cưới, vừa nhìn mặt bé, tôi đã quỳ xuống cầu xin tha thứ
    Vợ dắt về một đứa trẻ ngay sau ngày cưới, vừa nhìn mặt bé, tôi đã quỳ xuống cầu xin tha thứ
  • Bà giúp việc đã lao vào kéo tôi ra bụi chuối thì thầm “mày có muốn giống con vợ trước không”, tôi cứng đơ người chưa kịp hoàn hồn thì trong nhà chồng hét lớn
    Bà giúp việc đã lao vào kéo tôi ra bụi chuối thì thầm “mày có muốn giống con vợ trước không”, tôi cứng đơ người …
  • Cả cái thị trấn này đều nói tôi dại, khi lấy nhân viên quán hát về làm vợ
    Cả cái thị trấn này đều nói tôi dại, khi lấy nhân viên quán hát về làm vợ

Bài viết mới

  • Trộm vàng của vợ đưa bồ đi nghỉ dưỡng, về thấy ảnh mình trên bàn thờ, tôi choáng váng khi nghe vợ nói lý do…
    Trộm vàng của vợ đưa bồ đi nghỉ dưỡng, về thấy ảnh mình trên bàn thờ, tôi choáng váng khi nghe vợ nói lý do…
    Tr//ộm vàng của vợ đưa b///ồ đi nghỉ dưỡng, về …
  • Anh bận công việc, không thể ở bên chăm sóc. Để anh đưa em về quê ngoại, ở đó có ông bà, có người thân. Anh sẽ gửi tiền hàng tháng
    Anh bận công việc, không thể ở bên chăm sóc. Để anh đưa em về quê ngoại, ở đó có ông bà, có người thân. …
    Vợ bị t/ai n/ạn, chồng đưa về quê nhờ ông …
  • Cô nhân viên quán hát tưởng vớ được đại gia chân đất chẳng mấy mà xuống lỗ để lại toàn bộ tài sản, ai ngờ khi ông qua đời, tờ di chúc mở ra khiến cô quỵ gối
    Cô nhân viên quán hát tưởng vớ được đại gia chân đất chẳng mấy mà xuống lỗ để lại toàn bộ tài sản, ai ngờ …
    Cả quán “Phố Sương Đêm” hôm ấy ai cũng xì …
  • Giữa đêm, mẹ chồng soi đèn pin dẫn tôi chạy trốn khỏi chồng mình: ‘Con không sống được ở đây đâu, chạy đi’
    Giữa đêm, mẹ chồng soi đèn pin dẫn tôi chạy trốn khỏi chồng mình: ‘Con không sống được ở đây đâu, chạy đi’
    Cho đến giờ khi nghĩ lại cuộc hôn nhân mà …
  • Xưa cho bạn mượn 3 cây vàng nhưng giờ khó khăn cần dùng nhắn bạn cho xin lại, nhưng bạn ngụ ý vàng lúc ý chỉ 50 triệu/ cây giờ muốn lấy lại thì phải…
    Xưa cho bạn mượn 3 cây vàng nhưng giờ khó khăn cần dùng nhắn bạn cho xin lại, nhưng bạn ngụ ý vàng lúc ý …
    Cách đây 6 năm, khi bạn thân của tôi — …
  • Giúp việc tâm cơ muốn đá bà Chủ ra khỏi nhà để làm Vợ Ông Chủ ăn trắng mặt trơn nhưng bà đâu có ngờ được bà chủ đã nhìn ra từ lâu
    Giúp việc tâm cơ muốn đá bà Chủ ra khỏi nhà để làm Vợ Ông Chủ ăn trắng mặt trơn nhưng bà đâu có ngờ …
    Căn biệt thự nằm giữa khu đô thị cao cấp …
  • Giám đốc giả nghèo dẫn bạn gái về ngôi nhà lụp xụp ra mắt
    Giám đốc giả nghèo dẫn bạn gái về ngôi nhà lụp xụp ra mắt
    Nam, 34 tuổi, giám đốc một công ty xuất nhập …
  • “Nhớ chứ. Hôm ấy, em cõng anh. Còn hôm nay, đến lượt anh cõng em – đi qua nửa đời bình yên.”
    “Nhớ chứ. Hôm ấy, em cõng anh. Còn hôm nay, đến lượt anh cõng em – đi qua nửa đời bình yên.”
    Tôi bị gả đi như một món hàng. Mẹ kế …
  • Đi công tác về thấy vợ bầu mặc váy bị ngược, chồng lạnh sống lưng cho đến khi biết lý do
    Đi công tác về thấy vợ bầu mặc váy bị ngược, chồng lạnh sống lưng cho đến khi biết lý do
    Đêm đó, chuyến bay bị hoãn gần ba tiếng. Tôi …
  • Đi làm về nhà đói quá tôi vơ vội lấy bát cơm ở cữ mà mẹ cho vợ mình ăn, nhưng rồi hãi hùng…
    Đi làm về nhà đói quá tôi vơ vội lấy bát cơm ở cữ mà mẹ cho vợ mình ăn, nhưng rồi hãi hùng…
    Tôi tên Hưng, 32 tuổi, công nhân xây dựng, lúc …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]