Làng Phú Lũng chưa bao giờ trải qua đêm nào kinh hoàng như đêm ấy.Hôm đó là đêm tang thứ hai của cụ Nguyễn – 86 tuổi, mất vì tuổi già. Cả nhà tổ chức đúng phong tục: họ hàng, láng giềng đến ăn uống, đốt hương, tụng kinh.
Riêng anh Hoạch – con rể cụ, từ lúc nhập quan đã đổ mồ hôi lạnh, mặt tái nhợt. Vợ anh lo lắng hỏi:
Anh bị lạnh à?
Hoạch chỉ lắc đầu:
Không… chỉ thấy khó chịu trong người… như ai đè vào ngực…
Nói xong anh xin vào buồng trong nằm nghỉ.
Đến nửa đêm – cả nhà hú hồn
Mọi người ngồi uống nước, nói chuyện, đốt vàng mã ngoài sân.Tầm gần 1 giờ sáng, vợ anh Hoạch vào buồng gọi chồng ra dùng thuốc.
Mở cửa…
Hoạch nằm im không nhúc nhích.
Gọi không trả lời.
Đặt tay lên người thì… thân thể đã lạnh ngắt.
Chị hét lên thất thanh. Cả nhà ùa vào. Người thì lay, người ép tim, người gọi cấp cứu nhưng vô vọng.
Anh Hoạch đã tắt thở từ lâu.
Không khí trong nhà lập tức đông cứng, vì:
Mới đêm thứ hai của tang mẹ vợ
Con rể lại chết ngay trong nhà tang
Người già lập tức run rẩy thì thào:
Trùng t-ang rồi…
Nghi vấn bắt đầu từ… bàn tay của người chết
Theo tập tục, người trong nhà lật tay anh Hoạch để xem “thiện ác ra sao”.Vừa lật lên…
Cả nhà tái mét.
Trong lòng bàn tay anh có vết đen tím đậm – như bị kim châm sâu đến tím máu, nhưng nhìn kỹ thì có dấu vết của… chữ viết.
Một bà bác run giọng:
Nó… nó viết gì vào tay mình à?
Lau nhẹ đi, mọi người đọc được mấy chữ nhòe máu:
“Tôi… bị…”
Rồi hết.
Không ai hiểu là anh định viết gì trước khi chết.
Gọi công an – khám nghiệm ngay trong đêm
Công an xã được mời đến.Pháp y kiểm tra:
Không có dấu hiệu vật lộn
Không có ngộ độc thực phẩm
Không có vết kim chích hay tiêm thuốc
Thế nhưng trong móng tay của anh Hoạch lại thấy sót tơ vải và một lớp bụi đen lạ, như kiểu anh cố cào một thứ gì đó trước khi chết.
Công an bắt đầu lục soát trong buồng ngủ.
Đúng lúc đó phát hiện thứ khiến cả nhà “rợn tóc gáy”
Dưới gầm giường, ở góc sát đầu nằm, có:
Một mảnh vải đen rách
Một quyển sổ cũ bọc giấy dầu
Một chiếc phong bao đã mở
Quyển sổ là nhật ký của cụ Nguyễn – mẹ vợ anh – được giấu suốt ba năm.
Trang cuối ghi dòng chữ run run:
“Tao biết Hoạch ăn chặn tiền chữa bệnh của tao… để tao chết vì thiếu thuốc. Nếu tao đi trước, trời sẽ tính.”
Cả họ sững người.
Vợ anh khóc ngất.
Sự thật kinh hoàng dần lộ ra
Thì ra suốt thời gian cụ Nguyễn bệnh thận, tiền con cháu góp đưa Hoạch đi mua thuốc.Anh ta đã bớt xén, lấy gần một nửa để trả nợ riêng.
Cụ Nguyễn biết nhưng không có bằng chứng, lại sợ con cháu tắt lửa nhà, im lặng chịu đựng.
Nhiều lần cụ viết nhật ký, cất dưới gầm giường.
Ngày cụ mất, Hoạch vào buồng lấy ít đồ thì phát hiện ra.Sợ bí mật lộ, Hoạch tìm cách đốt cuốn sổ nhưng chưa kịp.
Có khả năng trong lúc ấy, anh hít phải khói từ giấy tẩm dầu cũ, gây trụy tim cấp rồi sụp xuống ngay tại chỗ.
Pháp y sau đó cũng xác nhận trong phổi anh Hoạch có dấu vết khói – độc tính cao, tương ứng với các loại giấy dầu chống ẩm thời xưa.
Hóa ra chữ “Tôi… bị…” trong lòng bàn tay là do anh cố khắc bằng chính móng tay mình khi còn hấp hối, định viết:
“Tôi bị… ngạt…”
Vết tím trong tay là vết móng tay anh ấn vào khi lấy hết sức viết lên chính da mình.
Cuốn nhật ký – thứ anh muốn tiêu hủy – lại trở thành bằng chứng cuối cùng, lật tội chính anh.
Đêm trùng tang khiến cả họ bàng hoàng.
Bà cụ sống hiền, không oán trách, vậy mà…
“Ông trời và chính người gây tội… làm thay.”
Cả làng truyền nhau:
“Trùng t-ang không phải ma quỷ…Nhiều khi chính là… nghiệp đến.”

