“Bốp!”
Âm thanh chát chúa vang lên giữa gian bếp nồng nặc mùi khói và mùi mỡ. Vợ tôi ôm một bên má đỏ lựng, nước mắt trào ra, nhìn tôi trân trối. Trên tay cô ấy vẫn còn cầm tờ 200 nghìn tôi vừa ném xuống đất.
— “Cô vừa vừa phải phải thôi! Tôi đưa cô 2 triệu bạc để làm 6 mâm cỗ, thế mà giờ cô còn dám mở mồm xin thêm 300 nghìn nữa à? Cô mua cái gì? Cô định dát vàng lên gà hay sao mà tiêu lắm thế? Đàn bà con gái không biết vén khéo, chỉ biết hoang phí là giỏi!”
Tôi gầm lên, mặt đỏ gay vì rượu và vì tức. Hôm nay là giỗ đầu bố tôi. Khách khứa họ hàng đến đông đủ, tôi đang ngồi trên nhà uống nước chè thì vợ lấm lét gọi ra bếp, bảo thiếu tiền mua thêm bia và ít hoa quả tráng miệng. Nghe đến con số 2 triệu đã “bay sạch”, máu nóng trong người tôi dồn lên não.
Ở cái quê này, 2 triệu là to lắm. Cầm 2 triệu đi chợ mua được cả gánh đồ. Thế mà cô ấy làm có 6 mâm cỗ đã kêu hết tiền. Tôi nghĩ ngay đến cảnh vợ lén giấu tiền về cho nhà ngoại hoặc tiêu pha linh tinh vào quần áo, mỹ phẩm. Tôi cho cái tát và chỉ đưa thêm 200 ngàn, như thế là quá lắm rồi…
Vợ tôi không cãi nửa lời. Cô ấy cúi xuống nhặt tờ tiền, lau nước mắt rồi lẳng lặng quay đi làm tiếp. Bữa cỗ diễn ra suôn sẻ, ai cũng khen cỗ đầy đặn, ngon lành. Tôi phổng mũi, uống rượu say khướt rồi lăn ra ngủ, mặc kệ vợ dọn dẹp bãi chiến trường bát đĩa ngổn ngang.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhà cửa vắng tanh. Trên bàn có tờ giấy nhắn vỏn vẹn mấy chữ: “Em đưa con về ngoại. Anh tự lo cơm nước.”. Tôi cười khẩy. Lại cái bài giận dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ. Tôi nghĩ bụng: “Để xem cô đi được mấy ngày. Không có tiền, không có tôi chu cấp thì ba bữa lại mò về xin lỗi rối rít ngay thôi.”
Tôi mặc kệ. 3 ngày liền tôi không gọi một cuộc điện thoại. Tôi đi làm, tối về đi nhậu nhẹt với bạn bè, còn rêu rao kể xấu vợ: “Vợ tôi á, tiêu tiền như rác. Đưa 2 triệu làm mấy mâm cỗ cỏn con mà cũng kêu thiếu. Tát cho một cái còn chưa chừa.” Mấy ông bạn nhậu gật gù đồng tình, càng làm tôi thấy mình đúng.
Đến chiều ngày thứ 3, đang ngồi cà phê chém gió, tôi nhận được điện thoại của mẹ vợ. Tôi nhếch mép, định bụng sẽ nghe bà ca cẩm xin lỗi thay con gái.
Nhưng không. Giọng mẹ vợ lạnh tanh, nghe như tiếng vọng từ cõi âm: — “Anh Hùng à? Anh về nhà ngay, hoặc ra thẳng tòa án huyện. Con Hoa nó gửi đơn ly hôn rồi. Còn nữa, sang bệnh viện mà nhìn mặt vợ con anh lần cuối… à không, nhìn cái hậu quả anh gây ra.”
Tim tôi hẫng một nhịp. Bệnh viện? Ly hôn? Tôi phóng xe như bay đến bệnh viện huyện. Vừa bước vào phòng cấp cứu, tôi khựng lại. Vợ tôi – người đàn bà tôi vẫn chửi là “béo tốt, ăn tàn phá hại” – đang nằm thiêm thiếp trên giường bệnh, dây truyền dịch chằng chịt. Mặt cô ấy xanh mét, hốc hác đến lạ thường.
Mẹ vợ tôi đứng bên cạnh, mắt đỏ hoe. Thấy tôi, bà không mắng chửi, mà ném vào mặt tôi một cuốn sổ tay nhỏ và một tờ hóa đơn cầm đồ nhàu nát.
— “Anh mở mắt to ra mà đọc! Đọc xem vợ anh nó ‘hoang phí’ thế nào!”
Tôi run run cầm cuốn sổ lên. Đó là cuốn sổ ghi chép chi tiêu đi chợ hôm giỗ bố. Từng dòng chữ của vợ tôi nguệch ngoạc nhưng chi tiết đến từng nghìn lẻ:
Gà ta (6 con x 1.8kg): 1.200.000đ (Giá chợ 110k/kg)
Tôm sú (3kg): 900.000đ
Thịt bò xào cần tỏi: 500.000đ
Giò lụa, nem rán: 300.000đ
Xôi gấc, bánh chưng: 200.000đ
Canh măng miến, rau củ: 150.000đ
Bia, nước ngọt (3 két): 450.000đ
Hoa quả, vàng mã: 500.000đ
Tổng cộng: 4.200.000đ
Tôi hoa mắt. Con số tổng cộng lên tới hơn 4 triệu đồng. Nhưng tôi chỉ đưa cô ấy có 2 triệu. Vậy 2.200.000đ còn thiếu kia ở đâu ra?
Tôi nhìn xuống tờ hóa đơn cầm đồ. “Biên lai cầm đồ: 1 dây chuyền vàng tây 1 chỉ số tiền: 2.200.000 Ngày cầm:…” (Ngày giỗ bố tôi).
Mẹ vợ tôi gạt nước mắt, giọng nghẹn ngào đầy uất ức: — “Nó bảo giỗ đầu bố quan trọng lắm, không muốn anh mất mặt với họ hàng. Anh đưa 2 triệu, ra chợ bây giờ mua được cái gì cho 6 mâm cỗ hả anh? Một con gà ngon đã 200 nghìn rồi! Nó không dám xin thêm vì biết anh ki bo, sợ anh chửi. Nó phải tháo cái dây chuyền mẹ tặng hồi cưới đi cầm để bù tiền vào làm cỗ cho đẹp mặt anh. Thế mà… nó xin anh thêm 300 nghìn để trả tiền xe ôm chở bia, anh lại đánh nó?”
Tôi chết lặng. Tai tôi ù đi như có còi tàu hú. Tôi nhớ lại bữa cỗ hôm ấy. Mâm nào cũng đầy ú ụ thịt gà, tôm to, bò xào… Các chú các bác khen tôi khéo dạy vợ, khen cỗ to nhất họ. Tôi đã vỗ ngực tự đắc. Hóa ra, sĩ diện của tôi được mua bằng chiếc dây chuyền kỷ niệm và sự nhẫn nhịn của vợ.
— “Chưa hết đâu,” – Mẹ vợ tôi nói tiếp, giọng đanh lại – “Nó nhập viện vì suy nhược cơ thể và tụt huyết áp. Bác sĩ bảo nó bị thiếu máu trầm trọng. Anh có biết vì sao không? 3 tháng nay, nó nhịn ăn sáng, trưa toàn ăn mì tôm ở công ty để dành tiền mua sữa cho con, vì anh bảo: ‘Lương anh giữ lo việc lớn, tiền lương em tự lo chợ búa’. Anh nhìn lại xem, vợ anh nó béo hay nó sưng vù lên vì bệnh?”
Tôi nhìn vợ nằm trên giường, đôi bàn tay thô ráp vì quanh năm nước rửa bát, chiếc áo cũ mèm sờn vai. Tôi nhìn lại mình, quần áo bảnh bao, điện thoại đời mới, trên tay vẫn còn đeo cái đồng hồ 5 triệu mới mua.
Tôi ngã quỵ xuống sàn bệnh viện. Cái tát hôm ấy không chỉ đánh vào má vợ tôi. Nó đánh nát cả tình nghĩa vợ chồng, đánh nát sự hy sinh thầm lặng mà cô ấy dành cho cái gia đình này. 2 triệu đồng. Tôi đã định giá danh dự của mình và công sức của vợ rẻ mạt đến thế sao?
Tôi bò đến bên giường, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của vợ, nước mắt đàn ông rơi lã chã. Nhưng cô ấy vẫn nhắm nghiền mắt, quay mặt vào trong tường. Tờ đơn ly hôn đặt trên tủ đầu giường, chữ ký của cô ấy dứt khoát, không hề run rẩy.
Lần này, có lẽ tôi đã mất cô ấy thật rồi. Một bữa cỗ to, một sĩ diện hão, và cái giá phải trả là cả một mái ấm.

