Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Sau khi bị đuổi khỏi nhà, em dâu đã biến mất. 5 năm sau, cô quay lại, và với một tờ giấy, cô đã khiến cả họ nhà tôi tái mặt.

Sau khi bị đuổi khỏi nhà, em dâu đã biến mất. 5 năm sau, cô quay lại, và với một tờ giấy, cô đã khiến cả họ nhà tôi tái mặt.

Thanh Thanh 2 Tháng 12, 2025

Ngày đưa tang, Mai mặc chiếc áo tang rộng thùng thình, khuôn mặt phờ phạc như chiếc lá héo. Đứa con trai nhỏ mới tròn tám tháng ngủ vùi trong vòng tay mẹ, chẳng biết cha nó đã nằm dưới lòng đất lạnh. Tiếng khóc than vang khắp sân, còn Mai thì lặng câm, không một giọt nước mắt nào chảy ra nữa. Nước mắt của cô dường như đã cạn kiệt sau những đêm trắng quằn quại. Người ta nhìn cô mà thở dài: “Đúng là phận đàn bà bạc mệnh.”

Sau lễ tang, gia đình chồng gọi Mai vào phòng khách để bàn chuyện. Cô ngồi ôm con, bàn tay nắm chặt như sợ đánh rơi hơi ấm duy nhất còn sót lại. Người cha chồng chậm rãi mở lời: “Giờ thằng Hải mất rồi, nhà cửa này phải thu xếp cho gọn.” Mai lấy hết can đảm thưa: “Con chỉ mong xin giữ phần mà anh Hải đã để lại, để có cái mà nuôi con khôn lớn.” Vừa dứt câu, cả căn phòng như dậy sóng.

Bà mẹ chồng cau có: “Cô nghĩ mình là ai? Chồng chết rồi thì hết, tài sản này là của dòng họ.” Một người anh chồng cười khẩy: “Người ta bảo đàn bà tham lam quả không sai, chưa khô nước mắt đã đòi chia.” Máu dồn lên mặt, Mai run rẩy: “Con không tham, con chỉ muốn có nơi nương tựa cho con trai.” Đứa bé cựa mình khóc ré lên, như phản ứng với bầu không khí căng thẳng. Tiếng khóc của trẻ nhỏ càng khiến những lời nặng nề thêm chói tai.

“Im ngay!” – cha chồng gằn giọng, mặt đỏ gay. “Nhà này do tôi đứng tên, cô có quyền gì mà đòi hỏi? Từ nay, coi như nhà này không còn dâu con gì hết.” Câu nói ấy đập tan chút hy vọng mong manh trong lòng Mai. Cô lặng đi, bàn tay siết chặt đến bật máu. Không ai đưa cho cô một lời an ủi, không một bàn tay chìa ra, ngoài ánh mắt âm thầm của Lan – chị chồng cả.

Khi cuộc họp kết thúc, mọi người bỏ về, để lại khoảng không tĩnh mịch. Lan lặng lẽ bước đến gần, đưa cho Mai một chiếc ô. “Trời đang mưa, em giữ lấy, đừng để con ướt.” Mai nhìn chị, cổ nghẹn ứ, không thốt nên lời. Chỉ có đôi mắt ầng ậc nước nói thay tất cả, như một lời cảm ơn cuối cùng.

Đêm ấy, trời mưa nặng hạt. Mai bế con, lặng lẽ bước ra khỏi căn nhà từng vang tiếng cười hạnh phúc. Mỗi bước chân như xé rách trái tim, nhưng cô không quay đầu lại. Đứa bé ngủ say trên vai mẹ, hơi thở khẽ khàng như ngọn lửa mong manh sưởi ấm tâm hồn người đàn bà trẻ. Ngoài kia, phố xá xa lạ, nhưng ít ra còn rộng mở cho một khởi đầu mới.

Những ngày đầu thật sự khốn khó. Mai thuê được một căn phòng nhỏ, mái dột, mỗi khi mưa đến thì phải lấy chậu hứng nước. Cô xin việc rửa bát thuê, có khi bế con theo vì chẳng ai trông giúp. Tiền kiếm được ít ỏi, vừa đủ mua sữa và cơm rau. Đêm đến, cô ôm con mà khóc, nỗi đau bị xua đuổi hòa cùng nỗi tủi thân chất chồng.

Có hôm, con sốt cao, Mai chạy khắp nơi vay tiền để mua thuốc. Người ta nhìn cô với ánh mắt thương hại, kẻ lại buông lời xì xào: “Chồng chết rồi, sống lay lắt thế này thì bám víu làm gì.” Mai nuốt ngược nước mắt, khẽ thì thầm bên giường bệnh: “Con ơi, mẹ không được phép gục ngã, vì con phải lớn lên.” Trong tâm trí, hình ảnh Hải mỉm cười vẫn hiển hiện, như đang trao thêm sức mạnh cho cô. Từ đó, cô lao vào làm việc không ngừng nghỉ.

Thời gian dần trôi, cô học thêm nghề may, rồi mở tiệm nhỏ. Ban đầu chỉ là sửa quần áo, sau có khách quen, tiệm trở nên đông hơn. Cô tiết kiệm từng đồng, nuôi con ăn học tử tế. Mái tóc xõa rối ngày nào giờ búi gọn gàng, ánh mắt không còn u sầu mà sáng rực quyết tâm. Mai dần trưởng thành thành một người phụ nữ mạnh mẽ, tự tin.

Năm năm sau, vào ngày giỗ Hải, tin Mai sẽ về khiến cả gia đình chồng xôn xao. “Nó còn mặt mũi mà về sao?” – một người anh chồng mỉa mai. Bà mẹ chồng thì im lặng, trong lòng không rõ là lo lắng hay ngờ vực. Khi chiếc xe hơi dừng trước cổng, mọi ánh mắt đều đổ dồn. Từ xe bước xuống là Mai, trong bộ váy thanh lịch, và một cậu bé cao ráo, lễ phép cúi chào: “Con chào ông bà, chào các bác.”

Không khí chững lại, chẳng ai ngờ đứa bé gầy còm năm nào nay đã khôi ngô, chững chạc đến vậy. Mai nở nụ cười điềm tĩnh, chào hỏi mọi người như một người khách xa lạ. Trong bữa cơm, cô ngồi yên lặng, gắp thức ăn cho con, không một lời trách móc. Những tiếng thì thầm vẫn có, nhưng dần nhỏ lại khi thấy sự chững chạc toát ra từ cô. Đến lúc hạ lễ, Mai mới chậm rãi lấy ra một tập hồ sơ.

Giọng cô vang lên rõ ràng: “Trước khi mất, anh Hải đã lập di chúc. Đây là bản có công chứng, có nhân chứng, ghi rõ toàn bộ căn nhà và số tiền tiết kiệm thuộc về mẹ con tôi.” Mọi người chết lặng, ánh mắt sững sờ nhìn vào tờ giấy. Cha chồng run run: “Không thể nào… nhà này đã sang tên tôi rồi cơ mà?” Mai bình thản: “Pháp luật công nhận, hôm nay tôi chỉ muốn giữ đúng phần cho con trai.”

Lan cúi mặt, nước mắt chảy dài, còn những người khác thì rơi vào im lặng khó xử. Đứa con trai của Mai đứng lên, giọng dõng dạc nhưng lễ phép: “Con chỉ muốn có nơi để thắp hương cho ba, không mong gì khác.” Câu nói khiến nhiều người cúi gằm, chẳng ai dám nhìn thẳng vào mắt cậu bé. Mai đặt tay lên vai con, ánh mắt dịu dàng: “Chúng ta chỉ lấy điều thuộc về mình, không hơn không kém.” Từng lời nói của cô rơi xuống, nặng nề hơn bất kỳ bản án nào.

Sau bữa cơm, Mai đứng dậy, khẽ cúi đầu: “Cảm ơn vì đã cho mẹ con tôi về thắp hương. Tôi không oán trách, cũng không mong gì hơn.” Cô nắm tay con bước ra, để lại phía sau những gương mặt sượng sùng. Người cha chồng ngồi thẫn thờ, nhớ lại ngày xưa chính ông đã nói “chồng chết là hết.” Giờ thì hết thật, hết cả niềm tin, hết cả quyền lực khi sự thật phơi bày.

Lan chạy theo, gọi khẽ: “Mai!” Cô dừng lại, quay đầu, thấy chị nghẹn ngào: “Chị xin lỗi, năm đó chị không làm gì được.” Mai mỉm cười nhẹ: “Chị đã đưa ô cho em, em nhớ mãi. Nếu không có chị, đêm ấy em đã chẳng đủ dũng khí đi tiếp.” Hai người phụ nữ nhìn nhau, nước mắt rưng rưng nhưng lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Cánh cửa xe khép lại, tiếng động cơ vang lên, Mai đưa con rời khỏi ngôi nhà ấy. Bầu trời hôm nay không mưa, mà nắng ấm áp chiếu xuống con đường dài. Cô biết mình đã đi qua một quãng đời đầy nước mắt để đến được ngày này. Không phải để trả thù, mà để chứng minh rằng mẹ con cô có quyền tồn tại, có quyền ngẩng cao đầu. Người phụ nữ từng bị coi thường giờ đã trở thành tấm gương kiên cường, khiến tất cả phải cúi đầu.
Chỉ sau chưa đầy một tuần cưới, em chồng đã bị nhà trai đuổi về. Khi nghe lý do, tôi đã sốc, xấu hổ không ngóc đầu lên được.

Câu chuyện bắt đầu vào một buổi chiều hè oi ả, khi Dinh đứng trong gian bếp chật chội, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Hai năm làm dâu, Dinh đã quen với cảnh nấu bữa cơm cho cả nhà chồng gồm bố mẹ chồng, em gái chồng và chồng cô, Tùng. Mâm cơm nhà này chưa bao giờ là một cuộc vui. Cứ sau mỗi bữa, mẹ chồng cô, bà Thoa, lại tỉ mỉ kiểm tra xem Dinh có rửa bát sạch hay chưa, có xếp chén đũa đúng vị trí hay không. Dinh đã cố gắng hết sức, nhưng dường như sự cầu toàn của bà chẳng bao giờ có điểm dừng. Em gái chồng, Thu, thì coi Dinh như một “ôsin không lương” đúng nghĩa. Thu có thể thoải mái vứt đồ bẩn ra nhà và Dinh sẽ là người dọn, có thể sai Dinh đi mua sắm, chuẩn bị đồ đạc cho cô ta như một người hầu.

Mọi thứ đều dồn nén lại, như một chiếc lò xo bị kéo căng. Dinh không than vãn, nhưng nỗi buồn cứ lặng lẽ gặm nhấm cô từng ngày. Tùng, chồng cô, là người hiểu Dinh hơn ai hết. Anh thấy Dinh hao gầy, đôi mắt không còn ánh cười, và sự câm lặng của cô khiến anh đau lòng. Tùng từng nhiều lần nói chuyện với mẹ và Thu, nhưng mọi nỗ lực đều vô vọng. Bà Thoa luôn đáp lại bằng những câu nói đầy trách móc, “Mày chỉ biết nghe lời vợ, mẹ với em mày thì không thương à?” còn Thu thì ngang ngược, “Nó là chị dâu, lo cho em là chuyện đương nhiên.”

Tùng không thể chịu đựng thêm nữa. Một đêm, khi Dinh đang ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, anh nắm lấy tay cô, giọng nói kiên quyết, “Mình dọn ra ngoài thôi, Dinh.”

Dinh giật mình, ngước nhìn chồng. Cô biết đây là một quyết định lớn, nhưng trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm đến lạ. Tùng tiếp tục, “Anh đã nói chuyện với bố mẹ rồi. Ban đầu bố mẹ không đồng ý, nhưng anh đã thuyết phục bố. Bố hiểu cho mình.” Dinh im lặng, lòng biết ơn vô hạn. Tùng đã chọn cô.

Quyết định ra riêng của hai vợ chồng Dinh như một cơn bão nhỏ thổi vào gia đình chồng. Bà Thoa phản đối kịch liệt. Bà than vãn với hàng xóm, với anh em họ hàng rằng vợ chồng Tùng không biết thương mẹ, bỏ mặc bà để sống cuộc sống riêng. Bà không ngần ngại nói thẳng với Tùng, “Mày ra ngoài sống thì ai nấu cơm, ai dọn dẹp cho tao? Con dâu như nó mà không biết lo cho gia đình chồng thì thôi ra ngoài mà ở, cho biết thế nào là khổ!”

Những lời nói ấy cứa vào lòng Dinh, nhưng cô đã quá quen với những lời cay nghiệt. Cô chỉ mỉm cười, ánh mắt đầy sự kiên định. Cô và Tùng bắt đầu cuộc sống mới. Cuộc sống ở riêng thật sự thoải mái hơn rất nhiều. Không còn những ánh mắt dò xét, những lời nói khó nghe, những công việc không tên. Dinh lại tìm thấy chính mình, một cô gái yêu đời, thích nấu những món ăn ngon, chăm sóc cho tổ ấm nhỏ của mình. Nụ cười lại nở trên môi cô, đôi mắt lại lấp lánh như thuở ban đầu.

Trong khi cuộc sống của Dinh và Tùng ngày càng hạnh phúc, thì ở nhà, bà Thoa vẫn không ngừng than thở. Bà đã quen với sự phục vụ của Dinh, giờ phải tự mình làm mọi việc, bà cảm thấy mệt mỏi và bực bội. Cả ngôi nhà vốn gọn gàng giờ trở nên bừa bộn, bởi Thu, em gái chồng, vẫn giữ thói quen xấu của mình. Bà Thoa vừa dọn vừa chửi thầm, “Đúng là con gái, chỉ biết ăn với chơi, không được một cái nết nào.”

Thế nhưng, như một phép màu, Thu đột ngột có người yêu và quyết định kết hôn. Người đàn ông đó là Hiếu, một người làm ăn khá, có vẻ ngoài điềm đạm, chín chắn. Cả gia đình thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì Thu cũng có người rước đi, cả nhà sẽ không còn phải chịu đựng tính ngang ngược, độc đoán của cô ta nữa. Mọi người đều nghĩ rằng Hiếu sẽ là người có thể uốn nắn được Thu. Đám cưới diễn ra suôn sẻ. Mọi người đều chúc phúc cho cô dâu chú rể, ai cũng vui vẻ, đặc biệt là mẹ chồng Dinh. Bà luôn miệng nói, “Con gái đi lấy chồng là chuyện vui, con dâu nó về là chuyện mừng. Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.”

Thế nhưng, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Chưa đầy một tuần sau đám cưới, một buổi chiều thứ Bảy, Dinh và Tùng đang ngồi uống trà trong căn nhà riêng thì chuông cửa bỗng reo vang. Là bố mẹ chồng và Hiếu. Cả ba người đều có vẻ mặt căng thẳng, đặc biệt là bố chồng Dinh, ông Quang, ông nhìn có vẻ mệt mỏi và suy sụp. Mẹ chồng Dinh thì cứ lầm bầm, “Thật không ngờ, thằng Hiếu lại… ”

Dinh và Tùng vội vàng mời mọi người vào nhà. Tùng hỏi, “Có chuyện gì vậy bố mẹ? Mới cưới có mấy ngày mà đã sang đây rồi?”

Ông Quang không nói gì, chỉ thở dài. Hiếu ngước nhìn Tùng, vẻ mặt đầy mệt mỏi và thất vọng, “Em xin lỗi vì đã làm phiền anh chị. Em đưa Thu về.”

Dinh và Tùng sững sờ. “Về? Về làm sao? Mới cưới có mấy ngày mà?” Dinh hỏi.

“Về thì về thôi chứ làm sao? Vợ chồng em không hợp nhau, không thể sống chung được nữa.” Hiếu nói, giọng nghèn nghẹn.

“Hai đứa mày nói gì thế? Mới cưới mà đã ly hôn rồi sao?” Bà Thoa nói, vẻ mặt đầy bàng hoàng.

“Mẹ ơi, không phải ly hôn, mà em đưa Thu về nhà ngoại. Em không thể chịu nổi tính tình của cô ấy nữa.” Hiếu nói. “Cưới nhau về, chưa đầy một tuần mà cô ấy đã làm em tức giận đến mức này.”

“Hiếu, em nói rõ cho anh chị nghe xem nào.” Tùng hỏi, vẻ mặt đầy lo lắng.

Hiếu ngồi xuống, lấy tay ôm đầu. Anh kể, “Bố mẹ em có một khoản tiền đền bù từ một dự án đất đai. Khoản tiền đó được chia đều cho tất cả các con, không ai hơn ai. Cả nhà đều đồng ý với cách chia đó, ai cũng vui vẻ. Chỉ riêng Thu. Cô ấy đòi phần gấp đôi vì cô ấy là con trưởng. Cô ấy nói, ‘Tôi là con trưởng, tôi phải được hưởng phần lớn hơn các em.’ Cô ấy nói cả nhà chồng em không biết điều, không biết trân trọng con trưởng.”

Bà Thoa ngạc nhiên, “Con trưởng gì? Nó là con út cơ mà!”

“Dạ, đúng vậy, mẹ ơi.” Hiếu nói. “Em đã giải thích cho cô ấy, nhưng cô ấy không chịu nghe. Cô ấy còn nói, ‘Nếu không cho tôi phần gấp đôi, tôi sẽ không sống với anh nữa.’ Em đã cố gắng khuyên can, nhưng cô ấy vẫn không thay đổi. Cô ấy còn nói những lời lẽ khó nghe, xúc phạm đến bố mẹ em.”

Ông Quang lúc này mới lên tiếng, giọng nói yếu ớt, “Nó còn gọi cho bố mẹ tôi để nói, ‘Con không hiểu tại sao bố mẹ chồng lại keo kiệt như thế. Bố mẹ chồng con có nhiều tiền mà không chịu cho con.'” Ông thở dài, “Thật không ngờ, con bé lại có thể nói những lời như vậy.”

Tùng và Dinh nhìn nhau, họ hiểu rõ tính cách của Thu hơn ai hết. Họ biết Thu là người tham lam, ngang ngược, chỉ biết nghĩ đến bản thân. Nhưng họ không thể ngờ, Thu lại có thể làm những chuyện như vậy.

Hiếu tiếp tục, “Sau đó, cô ấy còn gọi điện cho em, nói rằng cô ấy sẽ không về nhà em nữa. Cô ấy sẽ ở lại nhà ngoại, chờ em đến đón. Nhưng em không thể đến đón cô ấy. Em không thể chấp nhận một người vợ như vậy.”

Mọi người im lặng. Bà Thoa khóc nấc lên. Bà không thể tin rằng con gái bà lại có thể làm những chuyện như vậy. Ông Quang thì chỉ biết thở dài. Ông nhìn Hiếu, vẻ mặt đầy sự hối lỗi, “Thằng bé này, bố xin lỗi con. Bố đã không dạy dỗ nó đến nơi đến chốn. Nó đã làm con khổ rồi.”

Hiếu lắc đầu, “Không đâu bố. Bố không có lỗi. Con chỉ mong cô ấy có thể thay đổi, có thể sống tốt hơn.”

“Thằng Hiếu, mày đừng nói nữa. Tao không thể tin được con gái tao lại làm những chuyện như vậy.” Bà Thoa khóc nấc lên, “Con gái tao, nó từ nhỏ đã được cưng chiều, nhưng nó không phải là người xấu. Nó chỉ hơi bướng bỉnh một chút thôi.”

“Mẹ ơi, mẹ đừng bao biện cho cô ấy nữa.” Hiếu nói, giọng nói đầy kiên quyết. “Mẹ có thể bao biện cho cô ấy, nhưng em không thể. Cô ấy đã làm em và gia đình em tổn thương. Cô ấy đã làm bố em tức giận đến mức phải nhập viện.”

Dinh và Tùng sững sờ. “Bố nhập viện sao?” Tùng hỏi, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Dạ, bố bị tăng huyết áp. Ông ấy tức giận đến mức ngất xỉu. Em phải đưa ông ấy đi cấp cứu. Giờ bố em đang nằm trong bệnh viện.” Hiếu nói, giọng nghèn nghẹn.

Bà Thoa khóc nức nở, “Thằng Hiếu, sao con không nói sớm hơn? Bố mẹ con, họ đã…” Bà không nói hết câu, chỉ biết khóc.

“Thưa bố, con xin lỗi. Con đã không thể… ” Ông Quang nói, giọng nói yếu ớt.

“Thôi, bố ơi, bố đừng nói nữa.” Tùng nói, “Mẹ, giờ bố mẹ sang nhà con, con sẽ nấu cơm cho bố mẹ ăn. Bố mẹ cứ nghỉ ngơi đi.”

“Không, con ơi. Bố mẹ phải về nhà.” Bà Thoa nói, “Bố mẹ phải về xem con Thu nó thế nào rồi.”

“Vâng, mẹ. Bố mẹ cứ về đi. Con sẽ đưa bố mẹ về.” Tùng nói.

Sau khi bố mẹ chồng và Hiếu ra về, Dinh và Tùng ngồi lại với nhau. Cả hai đều không nói gì. Họ biết, đây là một câu chuyện buồn, một câu chuyện về sự tham lam, sự độc đoán. Họ cũng biết, đây là một bài học cho cả gia đình. Dinh ôm lấy Tùng, lòng cô đầy sự thương cảm cho bố mẹ chồng và Hiếu. Cô biết, họ đã quá mệt mỏi với Thu.

Cuộc sống của Dinh và Tùng vẫn tiếp tục. Họ vẫn sống trong căn nhà nhỏ của mình, vẫn hạnh phúc. Nhưng họ không thể quên được câu chuyện buồn đó. Họ biết, cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng. Có những lúc, chúng ta phải đối mặt với những khó khăn, những thử thách. Và điều quan trọng là chúng ta phải biết vượt qua.

Vài ngày sau, Dinh nhận được điện thoại từ mẹ chồng. Bà Thoa gọi điện để thông báo rằng bố chồng đã xuất viện, và Thu đã xin lỗi Hiếu và bố mẹ chồng. Nhưng họ không chấp nhận lời xin lỗi đó. Hiếu đã quyết định ly hôn. Dinh không nói gì, chỉ lắng nghe. Cô biết, đây là một kết cục không thể tránh khỏi.

Dinh và Tùng đã trở về thăm bố mẹ chồng. Căn nhà vẫn vậy, nhưng không khí đã thay đổi. Bố chồng không còn tức giận, nhưng ông rất buồn. Ông nhìn Dinh và Tùng, vẻ mặt đầy sự hối lỗi, “Bố đã sai. Bố đã không dạy dỗ Thu đến nơi đến chốn. Bố đã không biết trân trọng con. Bố xin lỗi.”

Dinh mỉm cười, “Không đâu bố. Bố không có lỗi. Bố đã làm tất cả những gì có thể. Con chỉ mong bố mẹ sống thật hạnh phúc.”

Bà Thoa cũng vậy. Bà không còn than vãn, không còn cằn nhằn. Bà đã thay đổi, đã nhận ra lỗi lầm của mình. Bà nhìn Dinh, ánh mắt đầy sự yêu thương, “Con gái, mẹ xin lỗi. Mẹ đã không tốt với con. Mẹ đã sai.”

Dinh ôm lấy mẹ chồng, “Mẹ ơi, con không giận mẹ. Mẹ là mẹ của con.”

Hai người phụ nữ ôm nhau, họ khóc. Họ khóc vì sự hiểu lầm, vì sự tổn thương. Nhưng họ cũng khóc vì sự tha thứ, vì sự yêu thương.

Sau đó, Dinh và Tùng vẫn sống trong căn nhà riêng. Nhưng họ thường xuyên về thăm bố mẹ chồng. Họ nấu cơm cho bố mẹ, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau chia sẻ. Cuộc sống của họ trở nên hạnh phúc hơn. Họ không chỉ có một gia đình nhỏ, mà họ còn có một gia đình lớn, một gia đình đầy sự yêu thương, sự tha thứ.

Câu chuyện về Thu, về sự tham lam của cô, đã trở thành một bài học cho cả gia đình. Họ đã nhận ra rằng, tiền bạc không phải là tất cả. Tình cảm, sự yêu thương mới là điều quan trọng nhất. Và họ đã học được cách trân trọng nhau, cách tha thứ cho nhau, và cách yêu thương nhau.

Họ đã học được rằng, hạnh phúc không phải là có nhiều tiền, mà là có một gia đình, một tổ ấm, một nơi để trở về.

Và Dinh, cô đã tìm thấy hạnh phúc của mình. Cô không chỉ có một người chồng yêu thương, mà cô còn có một gia đình chồng đầy sự yêu thương, sự tha thứ. Cô đã tìm thấy chính mình, một cô gái yêu đời, thích nấu những món ăn ngon, chăm sóc cho tổ ấm nhỏ của mình. Nụ cười lại nở trên môi cô, đôi mắt lại lấp lánh như thuở ban đầu.

Và câu chuyện về Thu, về sự tham lam của cô, đã trở thành một bài học cho cả gia đình. Họ đã nhận ra rằng, tiền bạc không phải là tất cả. Tình cảm, sự yêu thương mới là điều quan trọng nhất. Và họ đã học được cách trân trọng nhau, cách tha thứ cho nhau, và cách yêu thương nhau.

Họ đã học được rằng, hạnh phúc không phải là có nhiều tiền, mà là có một gia đình, một tổ ấm, một nơi để trở về.

Và Dinh, cô đã tìm thấy hạnh phúc của mình. Cô không chỉ có một người chồng yêu thương, mà cô còn có một gia đình chồng đầy sự yêu thương, sự tha thứ. Cô đã tìm thấy chính mình, một cô gái yêu đời, thích nấu những món ăn ngon, chăm sóc cho tổ ấm nhỏ của mình. Nụ cười lại nở trên môi cô, đôi mắt lại lấp lánh như thuở ban đầu.

Cuộc sống tiếp diễn, mang theo những bài học quý giá. Dinh và Tùng vẫn sống hạnh phúc bên nhau, và thỉnh thoảng, họ vẫn nhận được những cuộc điện thoại từ mẹ chồng, không còn là những lời than vãn, mà là những lời hỏi thăm ân cần, những lời tâm sự về cuộc sống. Mối quan hệ của họ đã vượt qua những thử thách, trở nên bền chặt hơn bao giờ hết. Và Dinh biết, cô đã chọn đúng. Cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng với tình yêu và sự bao dung, mọi khó khăn đều có thể vượt qua.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Nhưng Nam bỗng nhớ ra điều gì đó. Nó rùng mình: “Má… ba còn… ai khác biết mã két không?”

Nhưng Nam bỗng nhớ ra điều gì đó. Nó rùng mình: “Má… ba còn… ai khác biết mã két không?”

Chiếc cặp cũ trở thành trò cười trong mắt họ hàng. Tôi ôm nó về, không một lời oán trách

Chiếc cặp cũ trở thành trò cười trong mắt họ hàng. Tôi ôm nó về, không một lời oán trách

HOT NEWS

  • Chồng ngoại tình còn đuổi vợ con ra khỏi nhà, vợ bình thản đáp: “Đàn bà một khi đã có tiền, có con thì cần gì chồng nữa…”
    Chồng ngoại tình còn đuổi vợ con ra khỏi nhà, vợ bình thản đáp: “Đàn bà một khi đã có tiền, có con thì cần …
  • Bố đẻ ốm nặng cần tiền mổ gấp tôi bảo chồng rút tiết kiệm lấy 100 triệu, thì anh báo tin động trời
    Bố đẻ ốm nặng cần tiền mổ gấp tôi bảo chồng rút tiết kiệm lấy 100 triệu, thì anh báo tin động trời
  • Chị chồng 40t và đám cưới khiến bố mẹ chồng tôi mất ngủ triền miên
    Chị chồng 40t và đám cưới khiến bố mẹ chồng tôi mất ngủ triền miên
  • Thách cưới 500 triệu nhà trai đồng ý luôn, tân hôn ai ngờ….
    Thách cưới 500 triệu nhà trai đồng ý luôn, tân hôn ai ngờ….
  • Đêm tân hôn mẹ chồng bắt con dâu mang hết 100 cây vàng vào 500 triệu tiền mặt ra cho bà kiểm
    Đêm tân hôn mẹ chồng bắt con dâu mang hết 100 cây vàng vào 500 triệu tiền mặt ra cho bà kiểm
  • Con trai vừa mất được 1 tuần mẹ chồng đuổi luôn con dâu và cháu ra khỏi nhà
    Con trai vừa mất được 1 tuần mẹ chồng đuổi luôn con dâu và cháu ra khỏi nhà
  • Đám cưới vừa xong, khách khứa chưa về hết ma em chồng đã hất cả nồi nước bồ kết đang sôi nghi ngút vào chân
    Đám cưới vừa xong, khách khứa chưa về hết ma em chồng đã hất cả nồi nước bồ kết đang sôi nghi ngút vào chân
  • 16 năm bươn trải ở Hồng Kông hết bốc vác thuê đến làm giúp việc, tôi mới có cơ hội trở về Việt Nam.
    16 năm bươn trải ở Hồng Kông hết bốc vác thuê đến làm giúp việc, tôi mới có cơ hội trở về Việt Nam.
  • Con trai lương 20 triệu tháng nào con cũng gửi về cho mẹ 15 triệu, nhưng mấy tháng nay không thấy gửi gì
    Con trai lương 20 triệu tháng nào con cũng gửi về cho mẹ 15 triệu, nhưng mấy tháng nay không thấy gửi gì

Bài viết mới

  • Chồng đuổi vợ ra khỏi nhà, 8 năm sau cô ấy quay lại cùng chiếc trực thăng và hai bé gái
    Chồng đuổi vợ ra khỏi nhà, 8 năm sau cô ấy quay lại cùng chiếc trực thăng và hai bé gái
    Có những lúc, một quyết định trong phút nóng giận …
  • Sau khi bị đuổi khỏi nhà, em dâu đã biến mất. 5 năm sau, cô quay lại, và với một tờ giấy, cô đã khiến cả họ nhà tôi tái mặt.
    Sau khi bị đuổi khỏi nhà, em dâu đã biến mất. 5 năm sau, cô quay lại, và với một tờ giấy, cô đã khiến …
    Ngày đưa tang, Mai mặc chiếc áo tang rộng thùng …
  • Nghỉ làm giúp việc về quê chăm chồng bệnh nặng, bà chủ đuổi theo dúi cho tôi 200 triệu làm vốn
    Nghỉ làm giúp việc về quê chăm chồng bệnh nặng, bà chủ đuổi theo dúi cho tôi 200 triệu làm vốn
    Nghỉ làm giúp việc về quê chăm chồng bệ-nh nặng, …
  • Con dâu bận đi công tác, để cháu cho bà nội trông, trở về thấy nhà cửa vẫn ngăn nắp, cháu ngủ ngon, nhưng mở tủ lạnh ra thì mẹ trẻ bỗng gào khóc ngất lịm
    Con dâu bận đi công tác, để cháu cho bà nội trông, trở về thấy nhà cửa vẫn ngăn nắp, cháu ngủ ngon, nhưng mở …
    Chị Hạnh lấy chồng muộn, 6 năm chạy chữa khắp …
  • Dù con dâu đang bị sốt cao, mẹ chồng vẫn áp bức cô phải chuẩn bị bữa cơm 5 món. Sau khi cô hoàn thành, cô em chồng đã dùng lời lẽ cay nghiệt chê món canh mặn, sau đó hành động độc ác hất nồi canh nóng vào người chị dâu, gây bỏng và khiến cô phải nghỉ việc. Giữa lúc hỗn loạn, một lời nói quyết đoán đã vang lên.
    Dù con dâu đang bị sốt cao, mẹ chồng vẫn áp bức cô phải chuẩn bị bữa cơm 5 món. Sau khi cô hoàn thành, …
    Cơn mưa chiều lất phất ngoài phố chẳng thể làm …
  • Chị giúp việc lại bất ngờ xin nghỉ vì có bầu, tôi hỏi cha đứa bé là ai thì chị nhất định không nói
    Chị giúp việc lại bất ngờ xin nghỉ vì có bầu, tôi hỏi cha đứa bé là ai thì chị nhất định không nói
    Nhà tôi vốn yên ổn. Một gia đình trẻ, hai …
  • Tôi gọi thêm một dĩa cơm, đưa cho bé. Bé nhìn chằm chằm, như không tin:  – Chú… chú cho con ăn hết luôn hả?
    Tôi gọi thêm một dĩa cơm, đưa cho bé. Bé nhìn chằm chằm, như không tin: – Chú… chú cho con ăn hết luôn hả?
    Tôi tên Hưng, bốn mươi ba tuổi, sống một mình …
  • Em cô chồng đến dự tiệc mừng đầy tháng không cho cháu được đồng nào lại còn chê ỏng eo không biết đẻ con trai, tôi nói thẳng “còn hơn cái buồng cau điếc”
    Em cô chồng đến dự tiệc mừng đầy tháng không cho cháu được đồng nào lại còn chê ỏng eo không biết đẻ con trai, …
    Tiệc đầy tháng bé Minh Khuê đông nghịt người. Nhà …
  • Nhà chồng cho đất, nhà đẻ cho 2 tỷ xây nhà, xây xong bố mẹ chồng gọi luôn người đến bán, không ngờ lại dính cái bẫy hoàn hảo của bố vợ…
    Nhà chồng cho đất, nhà đẻ cho 2 tỷ xây nhà, xây xong bố mẹ chồng gọi luôn người đến bán, không ngờ lại dính …
    Nhà chồng cho đất, nhà đ/ẻ cho 2 tỷ xây …
  • Hùng – một người thợ xây gần 35 tuổi, nổi tiếng là người hiền lành, chịu khó
    Hùng – một người thợ xây gần 35 tuổi, nổi tiếng là người hiền lành, chịu khó
    Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị li//ệt …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]