Đêm hôm đó, trời tối đen như mực, mưa lất phất. Vợ chồng bà Mơ – nghèo nhất xóm Rộc Dừa – đang nhóm bếp thì nghe tiếng gõ cửa hối hả.
Ngoài sân là ông Nhàn, thầy cúng nổi tiếng cả vùng, người mà ai cũng tin vì bao năm “nói đâu trúng đó”.
Ông Nhàn mặt tái xanh, áo choàng sũng nước, tay ôm một đứa bé đỏ hỏn chỉ bọc bằng mảnh vải nâu.
Vừa bước vào nhà, ông dúi đứa bé vào tay bà Mơ, giọng run run:
“Bà với ông giữ lấy. Đừng cho ai biết.Đứa trẻ này… là của quý. Giấu trong nhà 10 ngày, gia đạo sẽ đổi vận.Tôi có việc phải đi, không giải thích thêm được.”
Nói rồi ông quay lưng bỏ đi, dáng người khuất trong mưa.
Bà Mơ và ông Bảy nhìn nhau, tái mét.Nhà thì nghèo, cơm còn chẳng đủ ăn, lấy gì mà nuôi thêm một đứa bé lạ?
Nhưng nhìn gương mặt nhỏ xíu, tím tái vì lạnh, bà đành lấy mền bọc lại, sưởi bên bếp than.
Ngày thứ 2 – Dấu hiệu lạ
Ông Bảy đi thả lưới buổi sáng, bình thường bắt được vài con cá lai rai, vậy mà hôm nay lưới nặng trĩu…Cả mẻ toàn cá to, cá lóc mập bằng bắp tay.
Chiều, đôi vợ chồng bán được gần triệu bạc.Lần đầu tiên trong đời có tiền dư.
Bà Mơ nhìn đứa bé đang ngủ say, lòng dấy lên cảm giác vừa thương vừa sợ.
Ngày thứ 4 – Làng bắt đầu xôn xao
Người ta truyền tai nhau:“Nhà nào mất trộm con nít thì báo lên xã!”
Có nhà còn nói nửa đêm nghe tiếng phụ nữ gào khóc ngoài bìa tre, bảo rằng đứa con mới sinh của họ biến mất khỏi ổ.
Bà Mơ nghe mà run bắn người, ôm chặt đứa bé lại.Trong lòng bắt đầu thấy có gì đó… không bình thường.
Ngày thứ 5 – Chuyện kinh hoàng xảy ra
Đêm đó, trời nổi giông.Trong nhà bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, như có cả chục người đập cùng lúc.
Ông Bảy run tay mở hé cửa.
Bên ngoài không phải người.Mà là một con chó đen to bằng con bê, đứng chồm hổm giữa sân, mắt đỏ lòm, răng nhe ra như đang… cười.
Nó không sủa.Nó chỉ nhìn.Nhìn thẳng vào bên trong nhà – nơi bà Mơ đang ôm đứa bé.
Bà Mơ hét lên, quỳ sụp xuống, đứa bé bật khóc ré như xé màn đêm.
Con chó đen rướn cổ lên tru một tiếng dài, rợn người.
Ngay lúc đó… đứa bé trong tay bà bỗng im bặt.
Bà Mơ nhìn xuống – và chết điếng
Đứa bé không còn là đứa bé.
Trong tay bà…là một lớp da trẻ con rỗng tuếch, nhẹ tênh như ai đó đã rút sạch tim gan xương thịt bên trong.
Chỉ còn bộ da được khâu lại vụng về, mặt không có mắt, miệng không có lưỡi.
Bà Mơ thét lên, ngã quỵ tại chỗ.
Ngoài sân, con chó đen quay đầu chạy thẳng về phía bìa rừng, biến mất trong bóng tối.
Ngay sáng hôm sau – bí mật được phanh phui
Ông Nhàn trở lại, mặt hốc hác, quần áo rách tươm.Vừa thấy vợ chồng bà Mơ, ông đập mạnh gậy xuống đất:
“Tôi dặn hai người giấu 10 ngày cơ mà!”
Bà Mơ vừa khóc vừa run rẩy:
“Thầy giao cho tụi tui cái gì vậy?! Đêm qua nó thành… thành thứ quỷ quái gì đó!”
Ông Nhàn cười khổ, ngồi phịch xuống:
“Đó đâu phải người. Đó là hình nhân thế mạng do người ta bỏ bùa để thế chỗ đứa bé bị bắt cóc trong làng.Ai giữ hình nhân 10 ngày thì quỷ sẽ không đòi mạng nhà đó.Nhưng nếu để quỷ lần ra sớm… thì coi như xong.”
Ông nhìn thẳng vào hai vợ chồng, giọng nặng như đá đè:
“Con quỷ đêm qua… nó đã đánh dấu nhà ông bà rồi.”
Bà Mơ ngã quỵ, còn ông Bảy mặt trắng bệch không thốt nổi lời nào.
Và chính từ đêm đó…
Nhà bà Mơ bắt đầu nghe tiếng trẻ con khóc dưới gầm giường mỗi đêm.Cái bóng chó đen cứ xuất hiện ở cuối sân, nhìn trừng trừng.Cây cối trong vườn héo rũ, cá dưới ao nổi bụng trắng phau.
Cả xóm thì thầm:“Giữ của quỷ thì quỷ tới đòi.”

