Tôi nhìn dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại của chồng, lòng lạnh ngắt như tro tàn: “Phòng 502, khách sạn G. Plaza, 8 giờ tối. Em mặc bộ đồ ngủ anh tặng nhé. Meow meow.” Chồng tôi – Kiên – vẫn đang huýt sáo trong phòng tắm, xịt nước hoa thơm phức, chuẩn bị cho “cuộc họp khẩn với đối tác nước ngoài”. Anh ta không hề biết rằng, chiếc iPhone đời mới anh ta vừa mua tặng tôi tuần trước đã được đồng bộ hóa iCloud với máy anh ta – một sơ hở chết người của những kẻ vừa muốn ăn vụng vừa muốn làm màu với vợ.
Tôi không khóc. Nước mắt của đàn bà bị phản bội chỉ làm nhòe đi lớp trang điểm chứ không rửa sạch được sự dơ bẩn của đàn ông. Tôi tô lại son môi màu đỏ rượu, chọn một chiếc váy đen xẻ tà quyến rũ nhất, xách túi và bước ra khỏi nhà trước Kiên 30 phút.
“Em đi đâu đấy?” – Tiếng Kiên vọng ra từ phòng tắm. “Em đi spa, hôm nay về muộn chút nhé chồng yêu.” – Tôi đáp lại, giọng ngọt ngào không một gợn sóng.
19:45 – Tại phòng 502.
Tôi dùng thẻ phòng dự phòng (mà tôi đã khéo léo lấy được nhờ “tiền trảm hậu tấu” với cô lễ tân vốn là em họ xa của bạn thân tôi) để vào trước. Căn phòng sang trọng, ánh đèn vàng mờ ảo. Trên bàn đã đặt sẵn một chai rượu vang đỏ và hai chiếc ly pha lê. Có vẻ ả nhân tình này cũng rất biết hưởng thụ.
Tôi không bật đèn sáng. Tôi kéo rèm cửa lại, chỉ để ánh sáng lờ mờ từ đèn ngủ hắt lên. Tôi ngồi trên chiếc ghế bành bọc nhung đỏ, quay lưng lại phía cửa ra vào, tay cầm ly rượu vang lắc nhẹ. Tôi nhắn một tin cho ả nhân tình (từ số máy lạ mà tôi đã chuẩn bị): “Kế hoạch thay đổi. Anh Kiên bận đột xuất, em không cần đến nữa. Anh đã chuyển khoản bù đắp 10 triệu vào tài khoản. Đừng gọi lại, vợ anh đang nghi ngờ.”
Tin nhắn báo “Đã xem”. Ả ta – một cô sinh viên thực tập ham tiền – chắc chắn sẽ chọn 10 triệu và một buổi tối rảnh rỗi thay vì đến phục vụ một lão già U40. Sân khấu giờ chỉ còn mình tôi. Tôi đợi diễn viên chính xuất hiện.
20:05.
Tiếng tít thẻ từ vang lên khô khốc. Cánh cửa mở ra. Mùi nước hoa Dior Sauvage nồng nặc xộc vào – mùi hương mà tôi từng rất yêu thích, giờ đây lại khiến tôi buồn nôn. Kiên bước vào, hăm hở khóa trái cửa. Thấy bóng người phụ nữ ngồi trên ghế, anh ta cười khúc khích, giọng nói trở nên nhão nhoét đầy dục vọng: “Bé cưng đến sớm thế? Anh nhớ cái eo nhỏ của em quá. Nào, quay lại đây để anh ‘phạt’ vì tội làm anh mong cả ngày nay nào.”
Kiên vừa nói vừa nới lỏng cà vạt, bước nhanh về phía tôi. Anh ta vòng tay ôm lấy cổ tôi từ phía sau, cúi xuống định hôn lên tóc tôi. “Em đổi nước hoa à? Mùi này… quen quen…”. Tôi nhấp một ngụm rượu, giọng lạnh tanh vang lên giữa căn phòng tĩnh mịch: “Quen chứ. Chai Chanel No.5 này anh mua tặng em kỷ niệm 5 năm ngày cưới mà. Anh quên nhanh thế sao?”
Cánh tay đang ôm cổ tôi cứng đờ lại như hóa đá. Hơi thở nóng hổi bên tai tôi tắt ngấm. Tôi cảm nhận được nhịp tim của Kiên đập thình thịch vào lưng ghế, không phải vì hưng phấn, mà vì kinh hoàng.
Tôi chậm rãi đứng dậy, quay người lại, đối diện với chồng. Trong ánh đèn ngủ mờ ảo, khuôn mặt Kiên trắng bệch, cắt không còn giọt máu. Anh ta há hốc mồm, mắt trợn trừng như nhìn thấy ma. “Vợ… Lan… Sao… sao em lại ở đây?” – Kiên lắp bắp, lùi lại phía sau làm đổ cả lọ hoa trang trí. Xoảng!
Tôi mỉm cười, tiến lại gần anh ta từng bước một. “Sao anh ngạc nhiên thế? Chẳng phải anh hẹn ‘đối tác’ ở đây sao? Em là cổ đông lớn nhất của cuộc đời anh, em đến dự họp không được à?”
“Anh… anh giải thích… Em hiểu lầm rồi… Đây là… anh bị gài…”. “Suỵt!” – Tôi đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng. “Đừng làm mất hứng. Vở kịch hay còn ở phía sau mà.”
Tôi cầm điều khiển tivi, bấm nút Play. Trên màn hình tivi 55 inch hiện lên đoạn video sắc nét. Không phải phim tình cảm, mà là cảnh Kiên đang ôm ấp cô bồ trước cổng công ty, cảnh anh ta lén lút chuyển tiền mua túi hiệu, và đặc biệt nhất… là đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa anh ta và cô bồ hôm qua: “Yên tâm, mụ vợ anh ở nhà ngu lắm, chỉ biết cắm mặt vào bếp thôi. Đợi anh rút hết vốn ở công ty gia đình chuyển sang tên em, rồi anh sẽ đá mụ ấy ra đường.”
Kiên ngã quỵ xuống sàn. Hóa ra, tôi đã biết tất cả từ lâu. Tôi không ngu ngơ, tôi chỉ đang đợi con mồi béo lên để làm thịt. “Em… em nghe anh nói. Anh chỉ đùa thôi! Anh say rượu nói linh tinh thôi! Vợ ơi tha thứ cho anh!” – Kiên bò đến ôm chân tôi khóc lóc thảm thiết.
Tôi nhìn xuống gã đàn ông hèn hạ dưới chân mình, lòng không còn chút xót thương. Tôi đá nhẹ chân anh ta ra, rồi lấy từ trong túi xách một tập hồ sơ đặt lên bàn. “Anh muốn tôi tha thứ? Được thôi. Ký vào đây.”
Kiên vội vàng cầm lên. Đó là Thỏa thuận phân chia tài sản trong hôn nhân và Đơn đồng thuận ly hôn. Theo thỏa thuận, toàn bộ căn nhà, quyền nuôi con và 80% cổ phần công ty sẽ thuộc về tôi. Kiên sẽ ra đi với chiếc xe ô tô cũ và khoản nợ ngân hàng mà anh ta đã lén vay để đầu tư ảo (mà thực chất là bị tôi gài bẫy).
“Em… em ép anh vào đường cùng sao? Anh không ký! Tài sản này có công của anh!” – Kiên gào lên.
Tôi nhún vai, cầm điện thoại lên: “Được thôi. Vậy tôi sẽ gửi đoạn video ‘họp đối tác’ này cho Chủ tịch Hội đồng quản trị (bố tôi) và đăng lên group cư dân khu phố nhé? Anh nghĩ xem, một Giám đốc ngoại tình, lại còn âm mưu biển thủ tài sản vợ, liệu còn đất sống ở cái thành phố này không?”
Ngón tay tôi lơ lửng trên nút “Gửi”. Kiên run lẩy bẩy. Hắn biết bố tôi là người thế nào, và danh dự là thứ duy nhất hắn còn lại để kiếm cơm. “Đừng! Anh ký! Anh ký ngay!”. Kiên run rẩy cầm bút, ký roẹt vào các văn bản. Nước mắt nước mũi hắn tèm lem, trông thảm hại không thể tả.
Cầm chắc tập hồ sơ trong tay, tôi chỉnh lại váy, mỉm cười mãn nguyện. “Cảm ơn sự hợp tác của anh. À quên, cô bồ của anh…”. Tôi mở cửa phòng, một người phụ nữ bước vào. Không phải cô sinh viên thực tập, mà là vợ của sếp tổng công ty đối thủ – người mà Kiên đang nịnh nọt để xin dự án. Bà ta nhìn Kiên với ánh mắt khinh bỉ. “Hóa ra cậu Kiên đây là người như vậy. Dự án hợp tác hủy bỏ nhé.”
Hóa ra, tôi đã mời bà ấy đến “uống trà” ở phòng bên cạnh và cho bà ấy xem trực tiếp màn kịch này qua camera giấu kín. Kiên chết lặng, ngồi trơ ra như phỗng đá. Hắn mất vợ, mất con, mất tài sản, và giờ mất luôn cả đường sự nghiệp.
Tôi bước ra khỏi phòng 502, hít một hơi thật sâu. Không khí bên ngoài khách sạn thật trong lành. Tôi nhắn tin cho tài xế: “Đón chị. Chúng ta đi ăn mừng. Tự do rồi.” Phía sau lưng, cánh cửa phòng 502 khép lại, nhốt chặt một gã đàn ông cùng sự sụp đổ hoàn toàn của cuộc đời hắn – cái giá phải trả cho sự phản bội chưa bao giờ là rẻ.
Phụ nữ hiện đại, đánh ghen không cần dùng vũ lực, không cần chửi bới ầm ĩ cho thiên hạ cười chê. Sự trả thù đáng sợ nhất là khi người phụ nữ giữ được cái đầu lạnh, tước đi tất cả những gì mà gã đàn ông bội bạc tự hào nhất: Tiền bạc, Sự nghiệp và Danh dự. Hãy yêu thương bản thân và luôn nắm đằng chuôi trong mọi cuộc chơi.

