Chồng tôi là Huy, giám đốc kinh doanh của một tập đoàn lớn. Thời gian gần đây, điệp khúc “anh bận tiếp khách”, “anh phải tăng ca” xuất hiện dày đặc. Trực giác của người phụ nữ mách bảo tôi có điều không ổn, nhưng Huy luôn ngụy tạo chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo.
Cho đến tối thứ 6 tuần trước, trời mưa tầm tã. Huy nhắn tin: “Vợ ơi, nay anh họp chiến lược với đối tác nước ngoài ở resort ngoại ô, chắc phải ngủ lại sáng mai mới về. Em đừng đợi cơm.”
Tôi định nhắn lại “Vâng” như mọi khi, nhưng một tin nhắn nặc danh từ số lạ gửi đến máy tôi, vỏn vẹn một dòng địa chỉ và tấm ảnh Huy đang ôm eo cô thư ký tên Lan bước vào một chung cư cao cấp. Không chần chừ, tôi trùm áo mưa, bắt taxi lao đi trong đêm.
Đứng trước cửa căn hộ 1305, tim tôi đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi bấm chuông. Một lần, hai lần… Cánh cửa mở hé. Lan – cô thư ký nóng bỏng với chiếc váy ngủ lụa mỏng tang – ló đầu ra, khuôn mặt còn ửng hồng. Thấy tôi, nụ cười lơi lả trên môi cô ta tắt ngấm, thay vào đó là sự trơ trẽn đến lạnh người.
“Ủa, chị Linh? Anh Huy đang tắm. Chị đến đây làm gì cho mất công? Chị không giữ được chồng thì để người khác giữ hộ.”
Tôi chết lặng. Máu nóng dồn lên não. Tôi đẩy mạnh cửa xông vào. Huy vừa bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ quấn độc chiếc khăn tắm. Nhìn thấy tôi, mặt anh ta cắt không còn giọt máu. “Linh… sao em biết… em nghe anh giải thích…”
“Giải thích cái gì? Họp chiến lược trên giường à?” – Tôi gào lên, nước mắt trào ra. Lan đi đến khoác tay Huy, giọng khiêu khích: “Anh sợ gì chứ? Đằng nào chị ấy cũng biết rồi. Ly hôn đi để mình danh chính ngôn thuận.”
Tôi đứng trơ trọi giữa căn phòng xa lạ, cảm giác bị phản bội bóp nghẹt trái tim. Tôi chưa biết phải làm gì – lao vào cấu xé hay quay lưng bỏ chạy – thì một tiếng động lớn vang lên từ hành lang.
“RẦM!”
Cánh cửa căn hộ bị ai đó đạp mạnh, đập vào tường vang lên tiếng chát chúa. Một người phụ nữ với mái tóc bạc phơ nhưng dáng đứng thẳng tắp, đôi mắt sắc lẹm như dao cau bước vào. Phía sau là hai người đàn ông mặc vest đen to cao lực lưỡng. Là mẹ chồng tôi – bà Phương.
“M… Mẹ? Sao mẹ lại ở đây?” – Huy lắp bắp, chân run lẩy bẩy, buông vội tay cô bồ ra. Bà Phương không trả lời. Bà bước chậm rãi vào giữa phòng, tiếng gót giày nện xuống sàn gỗ lạnh tanh, nghe như tiếng búa của quan tòa. Bà nhìn lướt qua Lan, rồi dừng lại ở đứa con trai quý hóa.
“Tao đẻ ra mày, nuôi mày khôn lớn để mày thành đạt rồi đi làm cái trò mèo mả gà đồng này à Huy?” Lan vội vàng sửa lại dây áo, cố tỏ ra cứng cỏi: “Bác à, chuyện tình cảm không gượng ép được. Cháu và anh Huy…”
“CHÁT!”
Lan chưa dứt lời, một cái tát như trời giáng đã in hằn 5 ngón tay lên má cô ta. Bà Phương ra tay nhanh đến mức không ai kịp phản ứng. “Tao chưa cho phép mày mở miệng. Loại hồ ly tinh phá hoại gia đình người khác không có tư cách nói chuyện tình yêu trước mặt tao.”
Bà quay sang Huy, giọng trầm xuống nhưng đầy uy lực chết người: “Mày tưởng mày là giám đốc, có tiền rồi muốn làm gì thì làm hả? Tao hỏi mày, cái ghế giám đốc mày ngồi là ai cho vốn? Cái nhà này mày mua bằng tiền của ai? Cái xe mày đi đứng tên ai?”
Huy tái mét: “Là… là của mẹ…”. Bà Phương cười nhạt, rút trong túi xách ra một tập hồ sơ dày cộp, ném thẳng xuống bàn kính. “Mày giỏi lắm. Tao đã nghi ngờ từ lâu nên cho người theo dõi. Hóa ra ‘dự án đầu tư’ 2 tỷ mày xin tao tháng trước là để mua cái căn hộ này cho con này hú hí hả?”
Bà ra hiệu cho hai người đàn ông phía sau. “Luật sư Tuấn, thi hành ngay lập tức.”. Người đàn ông mặc vest bước lên, giọng đều đều đọc văn bản: “Thưa anh Huy, theo ủy quyền của bà Phương – Chủ tịch Hội đồng quản trị, kể từ giây phút này, anh chính thức bị bãi nhiệm chức vụ Giám đốc. Toàn bộ tài sản gồm căn hộ này, chiếc xe Mercedes anh đang đi, và các thẻ tín dụng phụ đều bị thu hồi và phong tỏa ngay lập tức vì tất cả đều đứng tên công ty hoặc bà Phương.”
Huy ngã quỵ xuống sàn: “Mẹ! Mẹ đừng làm thế! Con là con trai mẹ mà!”. Bà Phương lạnh lùng: “Vì mày là con trai tao nên tao mới phải dạy lại mày. Tao không dung túng cho loại đàn ông bội bạc, ăn cháo đá bát.”
Rồi bà quay sang Lan, lúc này đang run như cầy sấy nép vào góc tường. Bà Phương rút điện thoại ra, bấm một dãy số rồi bật loa ngoài. “Alo, ông Hưng hả? Tôi Phương đây. Con gái rượu của ông đang ‘tăng ca’ với con trai tôi tại căn hộ X. Ông bà đến mà đón về dạy dỗ lại. À tiện thể, hồ sơ xin việc của nó vào các công ty đối tác, tôi sẽ đích thân gửi kèm ‘thành tích’ ngoại tình này để xem ai dám nhận.”
Lan òa khóc nức nở, quỳ xuống chân bà Phương: “Bác ơi, cháu xin bác… Bố cháu bị bệnh tim, bác làm thế ông ấy chết mất… Cháu xin bác…”. Bà Phương hất chân Lan ra, ánh mắt khinh bỉ: “Lúc mày cởi áo lên giường với chồng người ta, mày có nghĩ đến bố mẹ mày không? Mày có nghĩ đến con dâu tao đang ở nhà chờ cơm không?”
Bà quay sang tôi, ánh mắt dịu lại, đầy xót xa. Bà nắm lấy tay tôi, kéo tôi về phía mình. “Linh, đi về với mẹ. Cái nhà này dơ bẩn lắm, không ở được. Từ nay, con là con gái ruột của mẹ. Còn thằng Huy, mày thích ở đây với bồ thì cứ ở. Nhưng tao nói trước, ngày mai bảo vệ sẽ lên niêm phong nhà. Hai đứa mày tự lo mà kiếm sống. Một xu tao cũng không cho!”
Nói rồi, bà kéo tôi đi thẳng ra cửa, bỏ lại sau lưng tiếng khóc lóc van xin thảm thiết của Huy và sự hoảng loạn tột độ của ả nhân tình. Ngồi trên xe của mẹ chồng, tôi vẫn chưa hoàn hồn. Bà Phương siết chặt tay tôi, thì thầm: “Mẹ xin lỗi con vì đã không dạy con trai đến nơi đến chốn. Nhưng con yên tâm, chừng nào mẹ còn sống, không ai được phép bắt nạt con. Tài sản của mẹ, mẹ đã lập di chúc để lại phần lớn cho con và cháu nội rồi.”
Tôi gục đầu vào vai mẹ chồng òa khóc. Đêm đó, Huy và ả bồ bị đuổi ra khỏi chung cư ngay trong đêm vì bà Phương đã gọi ban quản lý cắt điện nước.
Sau đêm đó, Huy mất tất cả: sự nghiệp, tiền bạc và danh dự. ả bồ thấy Huy trắng tay thì cũng vội vàng “bỏ của chạy lấy người”. Huy nhiều lần về quỳ trước cổng xin mẹ tha thứ nhưng bà nhất quyết không mở cửa. Bà bảo: “Đàn ông mà không giữ được bản lĩnh, phản bội vợ con thì phải trả giá bằng cả cuộc đời mới nhớ được.” Đó là bài học nhớ đời, một màn “xử lý” kinh hoàng mà có lẽ đến lúc nhắm mắt xuôi tay, chồng tôi cũng không bao giờ quên được cái giá phải trả cho sự phản bội.
Câu chuyện là lời cảnh tỉnh đanh thép cho những kẻ ngoại tình: Đừng tưởng có thể che mắt thánh thần. “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”. Gia đình là thứ thiêng liêng nhất, một khi đã phá vỡ nó, cái giá phải trả đôi khi là sự nghiệp và cả cuộc đời. Và trên hết, phụ nữ hãy sống bản lĩnh, vì đôi khi, đồng minh lớn nhất lại chính là mẹ chồng – người phụ nữ cũng từng trải qua bao thăng trầm để bảo vệ hai chữ “Gia đình”.

