Tuấn nhìn đồng hồ, kim giây nhích từng chút một khiến lòng anh như có lửa đốt. Đã hơn 4 tiếng đồng hồ Lan ở trong phòng sinh. Tiếng hét đau đớn của cô bồ nhí vọng ra khiến Tuấn xót xa ruột gan. Anh đi đi lại lại dọc hành lang bệnh viện quốc tế 5 sao, tay nắm chặt chiếc điện thoại đời mới nhất, miệng lẩm bẩm cầu nguyện.
Một năm nay, Tuấn sống như ông hoàng trong men say tình ái với Lan – cô thư ký trẻ đẹp, nóng bỏng và biết chiều chuộng. Lấy lý do “đi biệt phái mở rộng chi nhánh miền Nam”, Tuấn dọn hẳn ra khỏi nhà, để mặc Linh – người vợ tào khang và đứa con gái 5 tuổi ở lại Hà Nội. Thời gian đầu, Linh còn gọi điện hỏi han, nhưng Tuấn luôn gắt gỏng: “Anh bận họp”, “Đang đi tiếp khách”, “Đừng làm phiền anh”. Dần dần, những cuộc gọi thưa thớt rồi tắt hẳn. Tuấn hí hửng nghĩ vợ mình ngu ngơ, tin chồng tuyệt đối. Anh đâu biết rằng, sự im lặng của đàn bà đôi khi là tiếng sấm báo hiệu cơn bão lớn nhất.
Lan mang thai con trai. Tin này khiến Tuấn sướng phát điên. Anh là con trai độc đinh, áp lực nối dõi tông đường luôn đè nặng. Linh chỉ sinh được con gái, lại hay đau ốm, khiến anh chán ngán. Vì thế, Tuấn dồn hết tiền bạc, tâm trí cho Lan. Anh mua căn hộ cao cấp, sắm xe sang, và giờ là đặt phòng sinh VIP nhất cho “hoàng tử” sắp chào đời. Anh quên hẳn, hôm nay cũng là sinh nhật vợ mình.
“Oa… Oa…” Tiếng khóc trẻ thơ vang lên xé toạc không gian tĩnh lặng. Cánh cửa phòng sinh mở ra, y tá tươi cười: “Chúc mừng anh, bé trai, nặng 3,8kg, mẹ tròn con vuông.” Tuấn lao vào phòng như một cơn gió. Lan nằm trên giường, mồ hôi nhễ nhại nhưng ánh mắt rạng ngời hạnh phúc. Bên cạnh là đứa bé đỏ hỏn đang ngủ say. Tuấn rưng rưng nước mắt, cúi xuống hôn lên trán nhân tình: “Cảm ơn em! Em là ân nhân của đời anh. Anh sẽ cho mẹ con em tất cả.”
Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh lại mở. Không phải bác sĩ, mà là một nhân viên giao hàng mặc đồng phục chỉnh tề, trên tay ôm một hộp quà lớn được gói bọc sang trọng bằng nhung đỏ: “Xin hỏi ai là anh Trần Minh Tuấn?”. “Là tôi.” Tuấn ngạc nhiên. “Ai gửi thế?”. “Người gửi yêu cầu giấu tên, chỉ nhắn là quà mừng bé chào đời.”– nhân viên giao hàng tiếp lời.
Tuấn cười lớn, quay sang Lan: “Chắc là đối tác của anh biết tin. Em xem, con mình có phúc chưa kìa“. Anh háo hức xé lớp giấy gói. Bên trong là một chiếc hộp gỗ mun tinh xảo. Tuấn mở nắp. Không có vàng bạc, không có đồ chơi đắt tiền. Trong hộp chỉ có ba thứ: Một tờ giấy A4, một chiếc USB và một phong bì xét nghiệm ADN.
Nụ cười trên môi Tuấn tắt ngấm. Lan tò mò nhoài người dậy: “Cái gì thế anh“? Tuấn cầm tờ giấy A4 lên đầu tiên. Đó là “Quyết định thi hành án và niêm phong tài sản”. Mắt anh hoa lên. Căn nhà anh đang ở với Lan, chiếc xe anh đang đi, và cả số cổ phần công ty anh đứng tên… tất cả đều đã bị phong tỏa hoặc sang tên cho người khác vì khoản nợ khổng lồ mà anh đã ký bảo lãnh cho một “dự án ma” cách đây 6 tháng.
“Cái quái gì thế này?” Tuấn gầm lên, tay run rẩy. Dự án đó… là do Linh giới thiệu, cô ấy bảo chỉ cần ký tên để hợp thức hóa giấy tờ giúp gia đình cô ấy, cô ấy sẽ lo mọi thứ. Lúc đó anh đang mải mê với Lan nên ký vội cho xong chuyện. Tiếp theo, anh cầm chiếc USB lên. Vì không có máy tính, anh vội vàng xé toạc chiếc phong bì thứ ba. Tờ giấy kết quả xét nghiệm ADN rơi ra.
Người yêu cầu: Nguyễn Thùy Linh. Mẫu 1: Trần Minh Tuấn. Mẫu 2: Bé trai sơ sinh (Mẫu thu từ nước ối chọc ối tuần thứ 16). Kết luận: KHÔNG CÙNG HUYẾT THỐNG. Tuấn chết lặng. Cả thế giới như sụp đổ dưới chân. Anh nhìn chằm chằm vào tờ giấy, rồi nhìn sang đứa bé đang ngủ, rồi nhìn Lan. Lan tái mét mặt mày khi nhìn thấy dòng chữ “ADN”.
“Anh… anh nghe em giải thích…” Lan lắp bắp, mồ hôi vã ra như tắm. “Câm mồm!” Tuấn hét lên, khiến đứa bé giật mình khóc thét. “Cô lừa tôi? Một năm qua cô lừa tôi nuôi con thằng khác“? Điện thoại của Tuấn bỗng rung lên bần bật. Là một tin nhắn video từ Linh. Tuấn run rẩy bấm xem. Trong video, Linh đang ngồi trong một căn phòng bệnh viện khác, nhưng không hào nhoáng như ở đây. Đó là phòng hồi sức tích cực. Cô tiều tụy, nhưng ánh mắt sắc lẹm, lạnh lùng đến rợn người.
“Chào anh, người chồng ‘bận rộn’. Khi anh xem video này, chắc anh đã nhận được quà. Anh thích chứ?
Một năm qua, anh mải mê xây tổ ấm với người khác, anh quên mất rằng tôi mới là người nắm giữ tài chính của công ty. Anh ký giấy ủy quyền toàn phần cho tôi để ‘rảnh tay’ đi công tác, anh nhớ không? Cảm ơn anh, nhờ thế mà tôi đã kịp bán hết tài sản đứng tên anh để lo cho con gái chúng ta. Bé Bông vừa trải qua ca phẫu thuật tim thứ hai. Lúc con đau đớn gọi ‘Bố ơi’, anh đang bận chọn tên cho con trai người khác. Lúc bác sĩ bảo cơ hội sống chỉ còn 50%, anh đang bận mua váy bầu cho cô ta.
Anh à, tôi biết cái thai đó không phải của anh từ khi nó mới 3 tháng. Tôi im lặng, vì tôi muốn anh nếm trải cảm giác hy vọng tột cùng rồi thất vọng tột độ. Tôi muốn anh trắng tay đúng vào ngày anh nghĩ mình có tất cả. Lan à, chị cũng gửi lời chào em. Người tình cũ của em – bố đứa bé – vừa ra tù hôm qua đấy. Chị đã gửi địa chỉ phòng sinh cho hắn. Chắc hắn sắp đến thăm mẹ con em rồi.”
Video kết thúc bằng nụ cười nhạt thếch của Linh.
Tuấn đánh rơi điện thoại xuống sàn. Anh khuỵu xuống, tiếng khóc nấc nghẹn ứ trong cổ họng bật ra thành tiếng hú ghê rợn. Anh đã mất tất cả. Tài sản, danh dự, gia đình, và cả chút nhân tính cuối cùng. Cánh cửa phòng bệnh lại mở toang. Một gã đàn ông xăm trổ đầy mình, khuôn mặt bặm trợn bước vào, theo sau là hai tên đàn em. Hắn nhìn Lan, cười khẩy: “Em yêu, trốn anh kỹ thế? Nghe nói em đẻ con cho anh rồi hả?”
Lan hét lên kinh hoàng, co rúm người lại.Tuấn ngồi bệt dưới sàn lạnh lẽo, nước mắt giàn giụa. Trong đầu anh lúc này không phải là hình ảnh Lan, cũng không phải đứa bé kia, mà là tiếng gọi yếu ớt của con gái anh: “Bố ơi… Bố đâu rồi?” Nhưng đường về nhà, giờ đây đã xa ngàn dặm, và cánh cửa ấy đã vĩnh viễn khép lại với anh.

