Tiếng bánh xe vali kéo lê trên nền gạch hoa nghe rèn rẹt, chói tai như chính nụ cười của Tân lúc này. Anh ta đứng trước gương, chỉnh lại cổ áo sơ mi hàng hiệu, xịt thêm chút nước hoa Chanel, rồi quay sang nhìn Liên – người vợ đang lúi húi lau nhà với bộ đồ bộ cũ mèm, bạc phếch. – “Tôi đi đây”! – Tân hất hàm, giọng đầy vẻ ban ơn. – “Đơn ly hôn tôi ký rồi, để trên bàn. Cô ký nốt đi rồi nộp ra tòa. Căn nhà này tôi để lại cho cô coi như chút tình nghĩa cuối cùng. Còn 4 tỷ tiền mặt và xe cộ, tôi mang đi”.
Liên ngẩng lên, khuôn mặt mộc không son phấn, mái tóc búi vội lòa xòa vài sợi. Cô nhìn Tân, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu, không gợn chút sóng: “Anh chắc chắn chứ”? – Liên hỏi nhẹ, giọng bình thản đến lạ. – “Bước ra khỏi cánh cửa này, anh sẽ không còn đường quay lại đâu”. Tân bật cười khanh khách: – “Quay lại? Cô đùa à”? Tôi đang thoát khỏi cái “nấm mồ” chán ngắt này để đến thiên đường với Ngọc. Cô nhìn lại mình đi, người thì sề sòa, mặt mũi thì quê mùa, suốt ngày chỉ biết bếp núc. Ở bên cô tôi thấy mình hèn người đi. Thôi, chào nhé “cơm nguội”, chúc cô tìm được lão già nào đó chịu rước”!
Tân kéo vali đi thẳng, không ngoái đầu lại một lần. Cánh cửa đóng sầm lại. Liên đứng đó, buông cây lau nhà xuống. Cô đi về phía bàn, cầm tờ đơn ly hôn lên, đặt bút ký một nét dứt khoát. Khóe môi cô khẽ nhếch lên, nhưng không phải nụ cười khổ đau, mà là nụ cười của sự giải thoát.
Tân chuyển đến sống chung với Ngọc – cô nhân tình nóng bỏng, trẻ trung. Ba ngày đầu tiên đúng là thiên đường. Nhưng đến ngày thứ tư, Tân bắt đầu thấy “thiên đường” có vấn đề. Ngọc không biết nấu ăn, ngày nào cũng bắt anh đi ăn nhà hàng sang trọng. Ngọc không biết ủi đồ, áo sơ mi của anh nhăn nhúm. Và quan trọng nhất, Ngọc tiêu tiền như nước. Số tiền Tân mang theo vơi đi nhanh chóng.
Đúng một tuần sau ngày Tân bỏ đi. Đang ngồi ăn mì gói vì Ngọc bận đi spa chưa về nấu cơm, điện thoại Tân bỗng reo. Là Liên. Tân nhếch mép, bắt máy giọng khinh khỉnh: – “Sao? Hối hận rồi à? Muốn xin tôi quay về hay gì? Đã bảo là….”. “Anh về nhà ngay đi”. – Giọng Liên cắt ngang, gấp gáp nhưng lạnh lùng. – Có việc liên quan đến giấy tờ nhà đất và sổ hộ khẩu. Nếu anh không về trong 30 phút nữa, anh sẽ mất tất cả quyền lợi đấy.
Tắt máy. Tân chột dạ. Căn nhà đó tuy cũ nhưng đất rất rộng, giá trị không nhỏ. Anh ta sợ Liên giở trò nuốt trọn tài sản. Nghĩ vậy, Tân vội vàng vơ lấy cái áo khoác, phóng xe như bay về nhà cũ. Vừa quẹo vào đầu ngõ, Tân đã phải phanh két lại.
Con ngõ nhỏ thường ngày vắng vẻ hôm nay chật kín xe hơi hạng sang. Mercedes, Porsche, Audi… đỗ dài dằng dặc. Tiếng nhạc du dương vang lên. Cổng nhà anh được trang hoàng lộng lẫy bằng hoa tươi nhập khẩu, tấm biển Vu Quy đỏ chót treo trang trọng. Mùi thức ăn thơm phức tỏa ra. Phải đến cả trăm mâm cỗ được bày biện linh đình, khách khứa ra vào tấp nập, toàn những người mặc vest sang trọng, trông rất quyền lực. Tân ngớ người. Nhà mình có đám cưới? Cưới ai? Chẳng lẽ… Liên?
Không thể nào! Mới bỏ nhau được 1 tuần, loại phụ nữ “quê mùa” như Liên thì ai thèm rước, lại còn tổ chức to thế này? Chắc là cô ta bán nhà cho đại gia nào đó làm tiệc thôi. Tân hùng hổ len qua đám đông, xông thẳng vào sân. “Liên! Cô làm cái trò gì vậy? Nhà của tôi mà cô dám”… Câu nói của Tân nghẹn lại ngay ở cổ họng.
Giữa sân khấu trải thảm đỏ, Liên đang đứng đó. Nhưng không phải là người đàn bà mặc đồ bộ lôi thôi tuần trước. Liên mặc chiếc váy cưới đuôi cá đính pha lê lấp lánh, ôm trọn thân hình thon thả mà bấy lâu nay cô giấu trong những bộ quần áo rộng thùng thình. Khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng, toát lên vẻ đẹp sang trọng, quý phái khiến Tân không nhận ra. Và đứng bên cạnh cô, nắm chặt tay cô, là một người đàn ông cao lớn, phong độ ngời ngời.
Tân dụi mắt. Anh ta có nhìn nhầm không? Đó là ông Phong – Tổng Giám đốc tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố, người mà công ty Tân đang khao khát được ký hợp đồng phụ thầu nhưng chưa bao giờ được gặp mặt. Tân đứng chết trân, miệng há hốc. Liên nhìn thấy anh. Cô thì thầm gì đó với chú rể, rồi cả hai cùng bước xuống. Phong nhìn Tân, ánh mắt sắc bén của một người lãnh đạo khiến Tân run rẩy: – Cậu là Tân, chồng cũ của vợ tôi phải không? Cảm ơn cậu đã ký đơn nhanh chóng, nhờ quan hệ của tôi mà tòa án đã giải quyết xong trong 3 ngày. Hôm nay mời cậu ở lại uống ly rượu mừng.
Tân lắp bắp, mặt cắt không còn giọt máu: – Vợ… vợ anh? Sếp Phong… sao ngài lại… cô ta chỉ là… Liên bước lên một bước, phong thái tự tin, kiêu hãnh át vía hoàn toàn gã chồng cũ bội bạc. “Anh định nói tôi chỉ là bát cơm nguội chứ gì”? – Liên mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như đóa mẫu đơn nở rộ. Cô quay sang nhìn Tân, giọng nói dõng dạc cho cả họ hàng và quan khách cùng nghe: – “Anh chê tôi quê mùa, xấu xí, chỉ biết xó bếp. Nhưng anh đâu biết, tôi là cử nhân kinh tế loại giỏi, chấp nhận lui về hậu phương để anh yên tâm phấn đấu. Anh chê tôi tẻ nhạt, nhưng anh Phong đây lại trân trọng sự dịu dàng và trí tuệ của tôi.”
Liên khoác tay Phong, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc: – “Anh Phong đã theo đuổi tôi từ thời đại học, nhưng tôi chọn anh vì nghĩ anh chân thành. 10 năm qua, anh Phong vẫn đợi, và ngay khi anh vứt bỏ tôi như bát cơm thiu, anh ấy đã đón tôi về như một báu vật”. Phong siết nhẹ vai Liên, nhìn Tân bằng ánh mắt thương hại: – Cậu Tân à, người xưa có câu: “Cơm nguội nhà ta nhưng là đặc sản của người cha láng giềng”. Cậu có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, có ngọc minh châu mà ngỡ là đá cuội. 100 mâm cỗ này, tôi đãi cả làng để mừng vì đã giành lại được cô ấy từ tay một kẻ không biết trân trọng.
Tiếng vỗ tay vang lên rào rào. Những ánh mắt khinh bỉ, chế giễu đổ dồn về phía Tân. Họ hàng nhà Tân, những người từng hùa theo anh chê bai Liên, giờ đây đang nem nép cúi đầu, cố gắng lảng tránh ánh mắt của vị Tổng Giám đốc quyền lực. Tân cảm thấy đất dưới chân sụp đổ. Anh ta vừa đánh mất một người vợ tuyệt vời, vừa đắc tội với “ông trùm” trong ngành. Tương lai sự nghiệp của anh coi như chấm hết. Và hơn hết, sự sĩ diện của thằng đàn ông trong anh đã bị chà đạp không thương tiếc.
– “Mời cậu về cho”. – Phong ra lệnh lạnh lùng. – “Tiệc này không dành cho người ngoài. Và ngày mai, cậu không cần đến công ty đối tác nộp hồ sơ nữa đâu, tôi đã gạch tên cậu khỏi danh sách đen rồi”. Bảo vệ tiến đến “mời” Tân ra ngoài. Anh ta lủi thủi kéo lê bước chân ra khỏi cổng, tiếng nhạc đám cưới vui tươi phía sau như những nhát dao cứa vào lòng. Ngoài kia, trời bắt đầu đổ mưa. Tân nhớ đến bát canh nóng hổi Liên nấu mỗi khi trời trở gió, nhớ đến sự ân cần mà anh từng coi là hiển nhiên.
Giờ thì, bát “cơm nguội” ấy đã được đặt trên mâm vàng chén ngọc của người khác, còn anh, chỉ còn lại sự trống rỗng và hối hận muộn màng bên cạnh ả nhân tình đang réo điện thoại đòi tiền. Đúng là: Có không giữ, mất đừng tìm.

