Chiếc xe Mazda 3 bóng lộn rẽ vào con đường đất đỏ bụi mù, xóc nảy tưng bưng khiến Hùng nhăn mặt, đập tay vô lăng chửi thề: “Biết thế này có chết tôi cũng không về. Đường với sá, đi thế này thì nát hết cả gầm xe. Đã bảo ở lại thành phố ăn Tết cho sướng, cô cứ nằng nặc đòi về cái chốn khỉ ho cò gáy này làm gì không biết!”
Ngồi ở ghế phụ, Lan chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ, tay ôm chặt đứa con gái nhỏ đang ngủ gật. 8 năm. Đã 8 năm kể từ ngày cưới, đây là lần đầu tiên Hùng chịu cho mẹ con cô về quê ngoại ăn Tết.
Hùng là trai phố, lấy Lan – một cô gái tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp. Ngay từ ngày yêu nhau, Hùng đã luôn tự cho mình cái quyền “bề trên”. Anh ta coi việc lấy Lan là một sự ban ơn, là “vớt” cô ra khỏi cái nghèo. Suốt 8 năm làm dâu, Lan sống như cái bóng trong nhà chồng. Tết năm nào cũng vậy dù Tết âm hay Tết dương Hùng cũng lấy cớ: “Con còn nhỏ”, “Đi lại vất vả”, “Nội đông khách cần người lo cỗ bàn” để cấm tiệt đường về ngoại của vợ. Năm nay, bố Lan gọi điện báo ốm, mẹ khóc hết nước mắt, Lan mới liều mình làm căng một trận. Hùng miễn cưỡng đồng ý nhưng suốt dọc đường đi, anh ta không ngừng chì chiết, đay nghiến.
“Đến chưa? Còn bao xa nữa? Mùi phân trâu nồng nặc thế này mà cô cũng hít được à?” Hùng bịt mũi, vẻ mặt ghê tởm. “Sắp đến rồi, anh rẽ trái đoạn cây đa đằng kia là tới nhà cũ của bố mẹ,” Lan đáp, giọng bình thản lạ thường. Chiếc xe dừng lại trước một cái cổng gỗ mối mọt, xiêu vẹo. Bên trong là nếp nhà ngói 3 gian cũ kỹ, rêu phong phủ đầy, tường vôi bong tróc từng mảng lớn lộ cả gạch đỏ. Sân gạch vỡ nham nhở, cỏ dại mọc lút cả lối đi. Cảnh tượng hoang tàn khiến ai nhìn vào cũng thấy ái ngại.
Hùng bước xuống xe, nhìn quanh một lượt rồi bỗng nhiên… quát ầm lên, tiếng quát vang vọng cả xóm vắng: “Trời đất ơi! Cô nhìn xem! Đây mà là chỗ cho người ở à? Cái ổ chuột thế này mà ngày nào cô cũng khóc lóc đòi về là sao? Cô định để tôi và con chui rúc vào cái chỗ ẩm thấp, hôi hám này mấy ngày Tết ư? Cô muốn làm nhục mặt thằng Hùng này à?”
Lan vừa bế con xuống xe, chưa kịp nói gì thì Hùng đã rút ví. Anh ta rút ra một tờ 500 ngàn màu xanh, vẫy vẫy trước mặt vợ với thái độ khinh khỉnh tột độ: “Đây! Cầm lấy! Tôi biếu ông bà ngoại. Ở quê chắc cả năm mới nhìn thấy đồng tiền to thế này. Cầm lấy mà mua thịt thà gì ăn cho đỡ khổ. Chứ nhìn cái nhà này tôi biết thừa ông bà túng thiếu thế nào rồi. Đừng có mơ tôi ngủ lại đây nhé. Thắp hương xong bố con tôi ra khách sạn huyện ngủ, cô muốn ở thì tự đi mà ở. Sáng mai lên xe về hết”.
Hùng nhếch mép cười, cái nụ cười của kẻ trọc phú mới phất, tin rằng đồng tiền có thể mua được cả lòng tự trọng. Anh ta đợi chờ sự biết ơn, hoặc ít nhất là sự xấu hổ từ vợ. Nhưng không. Lan không hề cúi đầu. Cô đứng thẳng lưng, nhìn Hùng bằng ánh mắt sắc lạnh mà 8 năm qua anh ta chưa từng thấy. Lan gạt phắt tờ tiền trên tay chồng, khiến nó rơi lả tả xuống nền đất bụi bặm.
“Anh cất ngay cái thói hợm hĩnh ấy đi,” Lan nói, giọng đủng đỉnh nhưng đanh thép. “Tiền của anh, anh cầm lấy mà đi về đổ xăng, đi mà thuê khách sạn sang trọng. Bố mẹ tôi không thiếu.” Hùng trố mắt, định mở miệng chửi vợ hỗn láo thì Lan đã chỉ tay về phía bên kia con đường, cách ngôi nhà cũ nát chừng 50 mét.
“Anh nhìn sang bên kia đi. Thấy cái gì không?” Hùng nheo mắt nhìn theo hướng tay vợ chỉ. Sau rặng tre già, một tòa biệt thự mái Thái sừng sững hiện ra. Cánh cổng đồng đúc mạ vàng sáng choang, tường bao kiên cố chạy dài tít tắp. Ngôi nhà 3 tầng đồ sộ, sơn trắng toát, ban công uốn lượn đầy hoa, sân lát đá tự nhiên rộng thênh thang, bên trong thấp thoáng vài chiếc ô tô đang đỗ.
Hùng há hốc mồm: “Cái… cái gì thế kia? Nhà quan lớn nào về hưu à?” Lan cười nhạt, nhặt tờ 500 ngàn dưới đất lên, nhét lại vào túi áo ngực của Hùng: “Nhà bố mẹ tôi đấy. Ông bà vừa xây xong tháng trước, tổng thiệt hại đâu đó có 4 tỷ thôi, chưa tính nội thất gỗ lim bên trong. Đất đai ở đây giờ quy hoạch khu công nghiệp, đền bù giải tỏa cộng với tiền ông bà tích cóp buôn bán nông sản bao năm nay, xây cái nhà dưỡng già cũng là chuyện bình thường.”
Hùng đứng chôn chân như trời trồng, mặt nghệt ra như ngỗng ỉa. Anh ta lắp bắp: “Nhà… nhà bố mẹ cô á? Sao… sao cô không nói gì với tôi?”. “Anh có bao giờ hỏi đâu mà tôi nói? Anh luôn nghĩ nhà tôi nghèo rớt mồng tơi, anh sợ dính dáng đến nhà vợ như sợ hủi. Thì tôi để anh toại nguyện.” Lan bế con đi thẳng về phía cổng biệt thự, bỏ lại Hùng đứng trơ trọi bên chiếc xe Mazda và ngôi nhà hoang. Vừa lúc đó, cánh cổng đồng đúc mở ra. Bố mẹ Lan bước ra, ăn mặc sang trọng, quý phái khác hẳn hình ảnh lam lũ trong trí nhớ của Hùng 8 năm trước.
“Kìa con gái, về rồi đấy à! Bố mẹ chờ mãi,” Ông bố vợ cười sảng khoái, tiếng cười vang rền. “Thằng Hùng đâu? Vào đây nhanh lên, xe cộ để ngoài đấy làm gì. Sân nhà mình để được chục cái xe tải đấy.”
Hùng lủi thủi lái xe vào sân, cảm giác chiếc xe “cưng” của mình lọt thỏm giữa cơ ngơi bề thế của nhà vợ. Vào trong nhà, anh ta càng choáng ngợp hơn. Bộ bàn ghế gỗ hương chạm trổ rồng phượng, sập gụ tủ chè bóng loáng, mùi gỗ mới thơm phức. Trong bếp, các cô các bác đang tíu tít chuẩn bị cỗ bàn, không khí rộn ràng như hội. Bố vợ vỗ vai Hùng cái “bộp”, cười ha hả: “Nghe cái Lan bảo con bận lắm, 8 năm mới về được. Bố mẹ thông cảm. Nay mừng nhà mới, mai bố làm 100 mâm khao cả làng, mời cả chủ tịch huyện về dự. Con về đúng dịp này là vui nhất đấy.”
100 mâm cỗ! 4 tỷ xây nhà! Những con số nhảy múa trong đầu Hùng khiến anh ta chóng mặt. Anh ta sờ vào túi áo, nơi có tờ 500 ngàn lúc nãy định “bố thí” cho nhạc phụ nhạc mẫu. Tờ tiền mỏng manh, nóng ran như hòn than đang đốt cháy da thịt anh.
Hùng nhìn quanh, thấy mình thật nhỏ bé và nực cười. Cả đời anh ta tự hào là dân phố, ở cái nhà tập thể cũ kỹ 40 mét vuông cơi nới chuồng cọp, đi cái xe trả góp, vậy mà dám vênh váo với bố mẹ vợ – những đại gia ngầm nơi đất quê này. Lan ghé tai chồng: “Mẹ con tôi ở lại ngoại chơi cả tháng, mai anh muốn về thì cứ việc”. Nhìn dáng vẻ khúm núm của chồng Lan lắc đầu ngán ngẩm nhưng trong lòng trào dâng một cảm giác hả hê khôn tả. Cái “ổ chuột” mà anh ta khinh thường nay đã trở thành pháo đài đập tan thói sĩ diện hão của gã chồng gia trưởng. Tết này, gió đã thực sự đổi chiều.

