Cha mẹ m//ất sớm anh trai bỏ học Đại học nuôi 2 em g//ái thành tài…họ hàng không ai đế//m xỉa nhưng lúc có chút thành công thì tới vay tiền, đòi đất loạ//n lên…
Cha mẹ mất vì ta//i nạn khi anh mới tròn hai mươi. Hai em gái lúc đó đứa mười tuổi, đứa mới lên bảy. Căn nhà cấp bốn lụp xụp và mảnh đất hơn trăm mét vuông là tất cả tài sản cha mẹ để lại.
Ngày làm đám tan//g, họ hàng đến đông đủ. Nhưng sau bát hương nghi ngút khói, những câu nói bắt đầu đổi giọng.
“Nuôi hai đứa nhỏ làm gì cho tốn cơm tốn gạo.”
“Hay giao tụi nó cho trại mồ côi, đất đai để người lớn quản lý.”
Thậm chí có người còn mon men dò hỏi giấy tờ, bảo rằng cha mẹ đã hứa miệng sẽ sang tên mảnh đất ấy cho họ từ lâu.
Anh trai im lặng. Ba lô đại học xếp lại, giấy báo nhập học gấp gọn nhét vào đáy tủ. Anh đi phụ hồ ban ngày, tối chạy xe ôm, đêm nhận bốc vác ở chợ đầu mối. Có tháng chỉ đủ tiền gạo và học phí cho hai em, còn mình ăn mì gói cầm hơi.
Hai em gái lớn lên trong sự thiếu thốn, nhưng chưa từng thiếu tình thương. Những đêm cúp điện, anh thắp cây đèn dầu, ngồi kèm từng nét chữ. Những ngày mưa, anh đội áo mưa rách đi đóng tiền học đúng hạn, sợ các em bị gọi tên trước lớp.
Họ hàng dần thưa lui. Không ai còn đến hỏi han. Mảnh đất ấy, vì không “đẻ ra tiền”, cũng chẳng ai buồn ngó ngàng.
Mười lăm năm sau.
Một em gái trở thành bác sĩ, em còn lại là luật sư. Ngày hai em khoác áo blouse trắng và vest đen trong buổi nhận bằng, anh trai đứng dưới hàng ghế cuối, tay chai sần, mắt đỏ hoe.
Tin lan nhanh hơn gió. Họ hàng bắt đầu tìm tới. Người thì than nhà dột, người thì kể khổ con cái thất nghiệp. Cuối cùng, một người mở lời:
– Cho bác vay hai trăm triệu xây lại căn nhà. Không cho thì thôi, chứ người giàu mà keo kiệt thế à?
– Trước bố mẹ chúng mất một tay bọn t lo liệu, giờ còn hơn 40 triệu tốt nhất trả gấp đi hoặc bán lại mảnh đất này với giá 200 triệu.
Ba anh em nhìn nhau. Không cãi. Không đôi co.
Chỉ một tuần sau, họ làm một việc khiến cả họ tộc chế///t lặng.
Chỉ một tuần sau, ba anh em làm một việc khiến cả họ tộc ch//ết lặng.
Sáng hôm ấy, trước cổng căn nhà cấp bốn cũ kỹ, một tấm bảng nhỏ được dựng lên, chữ viết tay ngay ngắn:
“HỌP GIA ĐÌNH – GIẢI QUYẾT DỨT ĐIỂM CHUYỆN ĐẤT ĐAI & TIỀN BẠC.”
Họ hàng kéo đến đông đủ hơn cả ngày giỗ cha mẹ năm xưa.
Người thì nghĩ sẽ được chia chác.
Người thì tin chắc ba anh em trẻ tuổi kia không đủ bản lĩnh đối đầu với “người lớn”.
Anh trai tôi xuất hiện sau cùng.
Vẫn chiếc áo sơ mi cũ, đôi giày bạc màu. Nhưng dáng đứng thẳng, ánh mắt điềm tĩnh đến lạ.
Hai em gái ngồi hai bên. Một bác sĩ. Một luật sư.
Trên bàn, không phải tiền.
Mà là một xấp hồ sơ dày.
Em gái út – luật sư – đứng dậy trước, giọng rõ ràng:
— Trước khi nói chuyện vay tiền hay bán đất, chúng tôi xin đọc lại biên bản họp gia đình ngày làm tang lễ cha mẹ tôi, có chữ ký của tất cả mọi người ở đây.
Cả sân bỗng im phăng phắc.
Từng tờ giấy được đặt lên bàn.
— Dòng thứ ba: “Gia đình thống nhất giao toàn quyền nuôi dưỡng hai cháu nhỏ cho anh cả, họ hàng không có nghĩa vụ cũng không có quyền can thiệp.”
— Dòng thứ năm: “Mảnh đất hơn trăm mét vuông là tài sản riêng của ba anh em, không liên quan đến bất kỳ cá nhân nào khác.”
Những khuôn mặt bắt đầu tái đi.
Luật sư tiếp lời, lạnh lùng nhưng không gay gắt:
— Vậy nên, về mặt pháp lý, không ai ở đây có quyền đòi đất, cũng không có quyền yêu cầu chúng tôi hỗ trợ tài chính.
Một người định cãi, nhưng em gái thứ hai – bác sĩ – chậm rãi đặt thêm một tập hồ sơ khác lên bàn:
— Đây là toàn bộ hóa đơn viện phí, tiền học, sinh hoạt suốt 15 năm. Tổng cộng: 1 tỷ 860 triệu đồng.
— Toàn bộ đều do một mình anh tôi gánh.
— Không một đồng nào từ họ hàng.
Không khí nặng như đá đè.
Cuối cùng, anh trai tôi mới lên tiếng. Giọng anh trầm, không cao, không run:
— Hồi bố mẹ tôi m//ất, có người nói nuôi hai đứa em là tốn cơm tốn gạo.
— Hôm nay, tôi nói rõ một lần.
Anh nhìn thẳng vào người vừa đòi bán đất giá 200 triệu, ánh mắt bình thản:
— Chúng tôi không bán đất.
— Không cho vay tiền.
— Và từ nay, cũng không còn quan hệ vay – trả – họ hàng gì nữa.
Anh cúi đầu thật thấp.
— Ân nghĩa cha mẹ tôi đã trả xong bằng mồ hôi và tuổi trẻ.
— Phần còn lại, xin phép giữ lại cho nhau.
Không ai nói thêm được một lời.
Người đến tay không… ra về tay không.
Người từng nặng lời… cúi mặt lặng lẽ.
Có người định mở miệng xin xỏ, nhưng nhìn ánh mắt ba anh em, lại nuốt ngược vào trong.
Chiều hôm đó, khi sân đã vắng, anh trai tôi mới ngồi phịch xuống bậc cửa.
Hai em gái cùng lúc quỳ xuống trước anh.
— Anh… giờ tụi em nuôi anh.
Anh bật cười, đôi mắt đỏ hoe, lần đầu tiên sau mười lăm năm:
— Ừ… vậy là đủ rồi.
Đất vẫn còn đó.
Nhà vẫn nhỏ.
Nhưng gia đình… cuối cùng cũng yên.


