Ngày tôi lên xe hoa, cả làng nhìn vào với ánh mắt thương hại. Bố tôi mất cách đây 5 năm, tôi sống với mẹ kế và hai đứa em cùng cha khác mẹ. Trong khi hai cô em gái lấy chồng trước đó được bà trao cho dây chuyền vàng nặng trĩu cổ, kiềng vàng sáng chói, thì đến lượt tôi – đứa con riêng của chồng – bà chỉ lặng lẽ đứng ở góc sân khấu.
Lúc tiễn tôi ra xe hoa, bà không nói không rằng, dúi vào tay tôi một cuốn sổ tiết kiệm cũ kỹ, lớp bìa đã hơi sờn. Bà nói nhỏ, giọng khô khốc: “Trong này có 50 triệu, là chút tiền tiết kiệm của dì. Nhà chồng con nghèo, cầm lấy mà lo thân. Đừng có tị nạnh với các em, chúng nó lấy chồng môn đăng hộ đối, quà cáp phải khác.”
Tôi nhìn cuốn sổ, tim thắt lại. 50 triệu đồng – một con số quá khiêm tốn so với khối tài sản mà bố tôi để lại từ xưởng gỗ ngày xưa. Tôi cay đắng nghĩ: Hóa ra, mấy chục năm sống chung, mình vẫn mãi là “người dưng nước lã”. Tôi mang cuốn sổ ấy về nhà chồng, ném nó vào sâu trong góc tủ, chưa một lần muốn mở ra vì mỗi lần nhìn thấy, tôi lại nhớ đến sự phân biệt đối xử của bà.
Cuộc sống ở nhà chồng khó khăn hơn tôi tưởng. Chồng tôi hiền lành nhưng công việc bấp bênh, mẹ chồng lại đau yếu liên miên. Ba năm sau ngày cưới, biến cố ập đến khi chồng tôi gặp tai nạn lao động, cần một số tiền lớn để phẫu thuật chân nếu không muốn bị tàn phế.
Tôi gom góp hết số vàng ít ỏi của mình, vay mượn khắp nơi vẫn không đủ. Trong lúc túng quẫn nhất, tôi chợt nhớ đến cuốn sổ tiết kiệm 50 triệu của bà mẹ kế. Dù giận, dù tự trọng, nhưng lúc này mạng sống và tương lai của chồng là trên hết. Tôi lấy cuốn sổ ra, chạy như bay đến ngân hàng.
Tôi đẩy cuốn sổ qua khe kính, giọng run rẩy: “Chị cho tôi rút hết số tiền trong này, tôi đang có việc gấp.”
Cô nhân viên ngân hàng cầm cuốn sổ, nhập dãy số vào máy tính rồi bỗng ngước nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc. Cô ấy hỏi đi hỏi lại: “Chị chắc chắn muốn rút hết chứ? Số tiền này rất lớn, chị nên làm thủ tục chuyển khoản hoặc rút một phần để đảm bảo an toàn.”
Tôi gắt gỏng vì sốt ruột: “Có 50 triệu thôi mà, có gì mà lớn với không lớn?”. Cô nhân viên xoay màn hình máy tính lại phía tôi, giọng thầm thì: “Chị nhìn nhầm rồi ạ. Số dư trong sổ của chị hiện tại là 5 tỷ đồng, chưa tính tiền lãi phát sinh 3 năm qua.”
Tôi đứng khựng lại, hơi thở dồn dập. Tai tôi ù đi như có tiếng sấm nổ ngang đầu. 5 tỷ? Không thể nào! Chắc chắn có sự nhầm lẫn. Nhưng khi cô nhân viên in bản sao kê, chữ số 5 cùng chín chữ số 0 phía sau hiện ra rõ mồn một.
Kèm theo xấp tiền là một mảnh giấy nhỏ ép plastic nằm sâu trong ngăn bóng kính của cuốn sổ mà bấy lâu nay tôi không để ý. Đó là nét chữ nguệch ngoạc của bố tôi trước lúc lâm chung:
“Gửi con gái của bố. Toàn bộ tiền đền bù đất xưởng gỗ và tiền tiết kiệm cả đời bố là 5 tỷ đồng, bố nhờ dì giữ cho con. Bố xin lỗi vì không thể tận tay trao cho con, nhưng dì con nói đúng, nếu trao công khai, các em con sẽ nảy sinh lòng tham, gia đình sẽ xào xáo. Dì con cam đoan sẽ bảo vệ số tiền này cho đến khi con thực sự cần. Hãy thương dì như thương bố…”
Lúc này, tôi mới vỡ lẽ. Hóa ra, vẻ ngoài lạnh lùng, sự “keo kiệt” ngày đám cưới chỉ là một màn kịch hoàn hảo mà bà dựng lên để bảo vệ tôi. Hai cô em gái của tôi đều lấy chồng nhà giàu, cuộc sống sung túc nhưng tính tình tị nạnh. Nếu biết bà cho con riêng của chồng 5 tỷ, chắc chắn họ sẽ không để tôi yên ổn. Bà chấp nhận mang tiếng ác, chấp nhận bị tôi oán hận suốt 3 năm qua chỉ để đợi đến ngày tôi thật sự cần đến nó.
Tôi rút một phần tiền lo viện phí cho chồng, rồi ngay lập tức bắt xe về quê. Cánh cổng gỗ cũ kỹ hiện ra, tôi thấy mẹ kế đang ngồi vá áo dưới hiên nhà. Trông bà già sạm đi, mái tóc bạc trắng quá nửa. Tôi quỳ sụp xuống chân bà, khóc nức nở: “Dì ơi, con sai rồi… Con trách lầm dì suốt bấy lâu nay.”
Bà nhìn thấy tôi, đôi bàn tay run rẩy đánh rơi cả chiếc kim khâu. Bà vội vàng đỡ tôi dậy, hốt hoảng: “Sao thế con? Hay là chồng con chê số tiền 50 triệu đó ít quá? Dì… dì còn một ít tiền bán rau, nếu thiếu dì đưa thêm…”. Tôi lắc đầu, chìa cuốn sổ ra: “Con biết hết rồi. Tại sao dì lại khổ thế? Tại sao dì không nói với con sớm hơn?”
Bà thở dài, ánh mắt nhìn về phía xa xăm: “Bố con dặn, con vốn hiền lành mà lấy chồng nghèo, nếu có tiền tỉ trong tay mà không biết giữ thì chỉ rước họa vào thân. Dì đợi đến khi con thực sự trưởng thành, hoặc khi gia đình con gặp biến cố lớn nhất mới để con biết. Các em con, chúng nó có điều kiện rồi, không nên tham lam thêm phần của chị.”
Hóa ra, nhiều năm trước, bà vẫn sống thanh bạch, chắt bóp từng đồng bán rau dù trong tay giữ khối tài sản khổng lồ của tôi. Bà không tiêu một xu, cũng không hé răng với chính con ruột của mình.
Tôi ôm lấy bà, người phụ nữ mà tôi từng gọi là “mẹ kế” với tất cả sự xa cách, nay lại cảm thấy ấm áp hơn cả máu mủ ruột rà. Tôi quyết định không chỉ lo cho chồng, mà sẽ đón bà lên thành phố, dùng số tiền ấy để phụng dưỡng bà thật chu đáo. Bởi tôi hiểu rằng, trên đời này, có những tình yêu không cần lời nói, nó ẩn sau những vết chai sạn và những lời nói dối mang tên “hy sinh”.
Bài học: Đừng vội phán xét lòng tốt qua vẻ bề ngoài. Có những sự bao bọc thầm lặng mà phải đi qua giông bão, chúng ta mới đủ thấu cảm để nhận ra.

