Vợ tôi mất được hai năm.
Từ ngày đó, căn nhà rộng hơn nhưng lạnh hẳn. Tôi thường xuyên phải đi công tác xa, đành thuê một người phụ nữ về trông hai đứa nhỏ. Bà ta ngoài bốn mươi, quê xa, nói năng nhỏ nhẹ, miệng lúc nào cũng “anh yên tâm, tôi thương trẻ con lắm”.
Tôi tin.Vì tôi cần phải tin.
Hôm đó, tôi về nhà sớm hơn kế hoạch nửa ngày. Không báo trước. Chỉ muốn ôm con một cái cho đỡ nhớ.
Cửa mở ra, nhà im phăng phắc.
Tôi bước vào phòng khách thì khựng lại.
Con gái tôi — tám tuổi — đang quỳ xuống lau sàn. Trên lưng nó cõng em trai mới hai tuổi. Thằng bé ngủ gục, đầu gục vào vai chị. Hai tay con bé run run, nhưng vẫn cố lau cho sạch từng vệt nước.
Tôi chết lặng.
Tôi chưa kịp bước ra thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên từ bếp.
Người giúp việc bắt máy.
Tôi đứng nép sau bức tường. Và tôi nghe thấy.
“Ừ, tôi bắt con bé làm quen rồi.Con chị lớn thì cho nó tập việc sớm, không sau này hư.”
Tôi nín thở.
“Ba nó hiền lắm. Đi suốt.Vợ chết rồi, có biết gì đâu.”
Tay tôi siết chặt.
“Con bé khóc à?Kệ nó. Khóc quen rồi thì hết.”
Bà ta cười khẩy.
“Có lần tôi dọa: không nghe lời là tao nói ba mày bỏ mày luôn.Thế là ngoan ngay.”
Tai tôi ù đi.Mọi thứ trước mắt như tối sầm.
Tôi nhìn ra giữa phòng.
Con gái tôi vẫn quỳ.Mồ hôi chảy ướt trán.Nó cắn môi, không dám khóc.Như thể sợ chỉ cần phát ra tiếng động… sẽ có chuyện còn tệ hơn.
Cuộc điện thoại kết thúc.
Tôi bước ra.
Bà giúp việc giật mình, chưa kịp nói gì thì tôi đã bế thằng bé khỏi lưng con gái, đặt xuống ghế.
Tôi quỳ xuống trước mặt con.
“Con làm gì thế này?”
Con bé nhìn tôi.Chỉ một giây thôi — rồi nó bật khóc nức nở, ôm chặt lấy cổ tôi:
“Con xin lỗi ba… con lau chưa sạch… đừng bỏ con…”
Câu nói đó đam thẳng vào tim tôi.
Tôi đứng dậy, quay sang người giúp việc, giọng bình tĩnh đến đáng sợ:
“Cô thu dọn đồ đạc. Rời khỏi nhà tôi trong 10 phút.”
Bà ta lắp bắp:
“Anh hiểu lầm rồi—”
Tôi đưa điện thoại lên.
“Cô nói tiếp câu nào nữa, tôi bật đoạn ghi âm này cho công an nghe.”
Mặt bà ta tái mét.
Tối hôm đó, tôi xin nghỉ toàn bộ chuyến công tác dài hạn.Tôi chuyển công việc.Ít tiền hơn cũng được.
Tôi ngồi trên sàn, lau lại vết nước con gái tôi vừa lau ban nãy.Con bé ngồi cạnh, cẩn thận đặt tay lên tay tôi:
“Ba… để con làm.”
Tôi lắc đầu.
“Không.Việc của con là được làm trẻ con.”
Từ hôm đó, tôi hiểu ra một điều:
Không phải ai nói thương trẻ con…cũng thật sự thương.
Và có những tổn thương,nếu người lớn không về sớm hơn một bước,sẽ theo con trẻ suốt cả đời.

