Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
50 Triệu Và Sự Cứu Rỗi Kỳ Quái

50 Triệu Và Sự Cứu Rỗi Kỳ Quái

Thanh Thanh 26 Tháng 12, 2025

1

Ông chủ gọi tôi lên.

Tôi rất căng thẳng, chỉ sợ ông ấy muốn cắt giảm nhân sự.

Nếu bị sa thải, tôi sẽ không còn nguồn thu nhập nào nữa.

Trước đây khi mang thai sinh con gái Tráng Tráng, tôi đã bị công ty ép nghỉ việc.

Sau khi tiền khám thai và nằm viện giữ thai tiêu sạch khoản tiết kiệm ít ỏi của mình, tôi chỉ còn cách ngửa tay xin tiền chồng.

Mỗi lần đưa tiền, chồng tôi đều tỏ vẻ miễn cưỡng.

Hết khuyên tôi cái này không nên mua, lại bảo cái kia không đáng tiêu.

Cuối cùng chốt hạ một câu: “Anh cũng hết tiền rồi.”

May mà sữa tôi dồi dào, có thể nuôi con hoàn toàn bằng sữa mẹ, không phải tốn tiền mua sữa công thức.

But tã giấy của con phải tiêu tiền, quần áo cũng phải tiêu tiền.

Quần áo con bé đang mặc đều đã chật cả rồi.

Mùa đông sắp đến, cũng nên mua thêm đồ ấm.

Nếu không nhờ tôi may mắn tìm được công việc hiện tại, e là con tôi đến tã cũng không có mà dùng, áo ấm cũng không có mà mặc.

2

“Cô không cần phải căng thẳng.”

Ông chủ ngồi đối diện tôi, giọng nói ôn hòa.

Ông chủ năm nay 33 tuổi, trông rất nho nhã, điềm đạm.

Là kiểu người rất dễ khiến người khác có thiện cảm.

“Lần này tôi tìm cô là có chút việc riêng.”

Tôi thả lỏng hơn đôi chút.

Ông chủ mỉm cười nhẹ với tôi.

Ông chủ rất đẹp trai.

Mà điều khiến tôi ghen tị hơn cả là nhìn ông ấy biết ngay sinh ra trong gia đình khá giả, không thiếu tiền.

Tôi thật sự ước gì mình cũng được như ông ấy.

Tôi cũng cực kỳ hối hận vì năm đó chẳng hiểu chuyện gì đã vội vàng kết hôn sinh con với chồng.

Giờ đây cuộc sống khổ không thấu, lại còn làm khổ lây sang cả con cái.

3

“Cô đang trong thời kỳ cho con bú phải không? Tôi muốn mua một ít sữa của cô, được chứ? Cô yên tâm, tôi sẽ trả phí.”

Tôi mặc nhiên nghĩ rằng trong nhà ông ấy có trẻ nhỏ, hoặc bạn bè có con mà không đủ sữa nên mới muốn mua sữa mẹ.

Trong nhóm các bà mẹ bỉm sữa của tôi cũng có người thiếu sữa muốn mua lại.

Nhưng đa phần mọi người đều không lấy tiền, sữa nhiều thì cứ thế mà cho thôi.

Thế nên tôi cũng nói:

“Ông chủ, nếu anh cần thì không cần đưa tiền đâu, con nhà tôi ăn không hết, thừa ra cũng phải đổ đi thôi.”

Ông chủ vội nói:

“Không được, tôi không thích nợ ân tình của người khác.”

“Hơn nữa tôi hy vọng có thể được cung cấp đúng giờ mỗi ngày, nếu cô không thu phí, tôi cũng ngại đưa ra yêu cầu.”

À, hóa ra còn có yêu cầu nữa.

Nếu không lấy tiền mà người ta lại đưa ra yêu cầu thì đúng là không ổn thật.

Thế là tôi gật đầu nói:

“Vậy cũng được, nhưng không cần nhiều quá đâu, lấy tượng trưng là được rồi.”

Lấy lòng được ông chủ thì chắc chắn sau này ông ấy sẽ không sa thải tôi.

Ông chủ kết bạn WeChat với tôi, rồi chuyển thẳng 500.000 qua.

…!

4

Tôi sững sờ nhìn ông chủ:

“Thế này nhiều quá rồi!”

Ông chủ vội ngăn tôi lại:

“Đừng từ chối. Yêu cầu của tôi rất nhiều, hơn nữa cô đã từng khám sức khỏe, tôi yên tâm về tình trạng cơ thể của cô.”

“Ngoài ra tôi còn có vài yêu cầu khá thất lễ nên mới đưa ra mức giá cao như vậy.”

Nhìn con số 500 nghìn kia, lòng tôi chua xót vô cùng.

Trong thẻ của tôi lúc này chỉ còn hơn 80 đồng.

Bữa trưa ở công ty tôi cũng không ăn, toàn ra phòng trà ăn bánh quy và bánh mì miễn phí để tiết kiệm tiền.

Tôi thật sự quá nghèo.

Cũng chính vì nghèo nên chồng và mẹ chồng đối xử với tôi rất tệ, tôi thậm chí còn không dám ly hôn.

Bởi vì nếu ly hôn, họ có thể sẽ giành quyền nuôi con với tôi, mà tôi chưa chắc đã giành thắng được.

Giành được con rồi tôi cũng chẳng có ai trông giúp, vẫn phải cậy nhờ mẹ chồng trông cháu.

Hơn nữa rời bỏ chồng rồi tôi phải tự mình thuê nhà, lại thêm một khoản chi phí lớn.

Nên tôi cực kỳ hối hận vì ngày trẻ không hiểu chuyện đã vội vàng kết hôn sinh con.

Giờ đây mỗi bước đi đều gian nan.

Nếu có được 500 nghìn này của ông chủ, khó khăn của tôi có thể được giải quyết phần lớn.

5

Ông chủ nói ra các yêu cầu của mình.

“Thứ nhất, mỗi ngày cô phải đến văn phòng tôi để vắt sữa. Không được làm ở nơi khác, nếu không tôi không thể đảm bảo độ sạch sẽ và an toàn của sữa.”

Tôi thấy điều này hợp lý.

Nghe nói ông chủ vốn là một phú nhị đại, người giàu chắc chắn là sợ bị hãm hại rồi.

“Thứ hai, để đảm bảo dinh dưỡng của sữa, cô phải ăn ba bữa do đầu bếp nhà tôi chuẩn bị.”

Người giàu đúng là cầu kỳ thật.

Nhưng như vậy cũng tốt cho con gái tôi, bản thân tôi cũng được lợi.

Không phải về nhà ăn cơm tối, không phải đối mặt với mẹ chồng và chồng — thật sự quá tuyệt vời.

“Thứ ba, tôi hy vọng trong thời gian cung cấp sữa, cô không được có quan hệ vợ chồng.”

Tôi: ???

Đúng là khá xúc phạm.

Nhưng người ta đã đưa 500 nghìn rồi.

Mà tôi cũng chẳng còn muốn gần gũi với chồng nữa.

Thế là, tôi vui vẻ gật đầu đồng ý.

6

Tôi đi vào phòng nghỉ của ông chủ để vắt sữa.

Thực ra cảm giác vẫn thấy khá hổ thẹn.

Bước vào không gian riêng tư của ông ấy để làm một việc riêng tư như thế này.

Cũng may sau khi làm mẹ, cảm giác xấu hổ của tôi đã giảm xuống mức thấp nhất.

Vì tiền, vì tương lai của tôi và con gái, tôi cắn răng vắt sữa thật nhanh.

Tôi cầm hai bình sữa đi ra.

Vô cùng ngượng ngùng hỏi:

“Ông chủ, tôi làm xong rồi, có cần tôi cất vào tủ lạnh giúp anh không?”

Ông ấy không ngẩng đầu lên, đáp:

“Cứ để trên bàn cho tôi, lát nữa tôi tự xử lý.”

7

Bữa tối là ông chủ bảo tôi lên văn phòng của ông ấy để ăn.

Dinh dưỡng vô cùng phong phú, hương vị cũng rất ngon.

Tôi vắt sữa thêm một lần nữa rồi mới tan làm về nhà.

Việc đầu tiên là tôi chuyển số tiền vừa nhận được vào thẻ ngân hàng của mình.

Tôi sợ bị chồng phát hiện.

Tôi muốn ly hôn với anh ta.

Mớ nước trong não tôi, sau khi trải qua hai sự kiện trọng đại là kết hôn và sinh con, giờ cũng đã đổ ra gần hết rồi.

Nhưng bây giờ chưa phải lúc.

Công việc của tôi cần phải vượt qua thời gian thử việc đã, phải có thu nhập ổn định rồi mới tính tiếp được.

500 nghìn ông chủ đưa chính là chỗ dựa tinh thần của tôi.

Còn phải đợi con gái lớn thêm chút nữa, tôi có thể gửi con bé vào lớp nhà trẻ.

Nhưng gửi đi cũng không yên tâm.

Mà tôi lại chẳng tìm được ai trông giúp.

Nên tạm thời vẫn chưa thể ly hôn ngay được.

8

Sau khi về nhà, mẹ chồng đưa con cho tôi rồi bà ta đi nhảy quảng trường.

Chồng tôi thì cầm điện thoại chơi game.

Lương anh ta cũng không cao, trước đây tôi còn hy vọng anh ta có thể đỡ đần tôi một tay.

Nhưng hễ bảo anh ta làm việc gì, anh ta lại nói mình phải ôn thi, bảo là thi công chức để đưa tôi đi hưởng phúc.

Càng bảo thì anh ta càng tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

Trước khi mang thai, chồng đối với tôi trăm phương nghìn kế, vô cùng kiên nhẫn.

Giặt đồ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, một mình anh ta bao thầu hết.

Anh ta còn nói sẽ nuôi chiều tôi như nuôi một bông hoa vậy.

Anh ta có thể tích cóp ba tháng lương để đưa tôi đi chơi.

Cái túi tôi thích, tôi đã bảo thôi vì quá đắt, vượt quá khả năng tiêu dùng của chúng tôi, anh ta liền đi mượn tiền bạn bè để mua cho tôi.

Lúc đó tôi đã nghĩ, đó chính là tình yêu.

Dù anh ta không có tiền, tôi cũng sẵn lòng gả cho người đàn ông toàn tâm toàn ý vì mình.

Nhưng sau khi tôi mang thai, anh ta cứ như biến thành một người khác vậy.

Việc nhà không làm, tiền không đưa, lại còn luôn miệng bảo phải tiết kiệm tiền.

Nếu anh ta nói vậy từ sớm, tôi đã chẳng bao giờ ở bên anh ta.

9

Tôi bế con trong phòng để cho con bú.

Nhìn căn phòng thuê chật hẹp, bừa bộn, tôi cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng vô cùng, tôi không thể tưởng tượng nổi con mình cũng phải theo mình chịu khổ thế này.

Buổi tối con ngủ cùng chúng tôi.

Chồng tôi tiến lại gần lôi kéo quần tôi.

Trước đây khi làm chuyện này, anh ta sẽ hết sức chiều chuộng tôi, khiến tôi cảm thấy mình được trân trọng.

Còn bây giờ, tôi chỉ thấy anh ta coi mình như một công cụ giải tỏa.

Không có lấy một chút dạo đầu hay dịu dàng nào.

Tôi không đồng ý.

Anh ta thiếu kiên nhẫn: “Bao lâu rồi, có thể làm chuyện đó được rồi.”

Trong lúc giằng co, tôi đã tát chồng một cái.

Chồng tôi liền tát trả lại tôi một cái.

Trong bóng tối, chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau.

Anh ta lại định xé áo tôi.

Tôi vớ lấy cái điện thoại, nhắm thẳng đầu anh ta mà đập xuống.

Chồng tôi bật đèn lên, rồi gầm lên với tôi: “Cao Vũ, cô phát điên cái gì đấy?”

Tôi không dám chọc giận anh ta thêm nữa, bộ dạng anh ta trông rất đáng sợ.

Con bé bị làm cho thức giấc, khóc váng lên.

Tôi ôm lấy con để dỗ dành.

Chồng tôi càng thêm tức giận, anh ta đẩy mạnh tôi một cái, tôi tránh không kịp, ôm con ngã nhào xuống đất.

10

May mà tôi tiếp đất trước, tôi giơ con lên cao nên không để con bé bị ngã.

Mẹ chồng xông vào.

Chẳng nói chẳng rằng, bà ta lao lên tát tôi mấy cái, mắng nhiếc: “Sinh ra cái đồ lỗ vốn này, còn dám cãi lời con trai tao! Đúng là loạn rồi!”

Tôi hoàn toàn không có sức chống trả.

Con bé bị dọa sợ đến mức khóc thét lên.

Chồng tôi lạnh lùng nhìn mẹ chồng đánh tôi.

Đánh xong, bà ta hằn học nói: “Liệu hồn mà hầu hạ con trai tao cho tốt, không thì tao cho mày biết tay.”

“Loại đàn bà đã kết hôn sinh con như mày thì không còn giá trị gì đâu, phải làm trâu làm ngựa cho con trai tao!”

Mẹ chồng lại nói với chồng: “Đàn bà là phải đánh, đánh mới nghe lời, trước đây con đối xử với nó tốt quá nên nó mới không biết mình là ai đấy.”

Chồng tôi đáp: “Con biết rồi mẹ, mẹ bế con bé đi đi.”

Mẹ chồng định lại gần cướp lấy đứa bé.

Tôi biết chồng tôi muốn làm gì.

Trước đây khi tôi không muốn, anh ta cũng từng cưỡng ép tôi.

Anh ta còn nói: “Kết hôn rồi còn bày đặt giả vờ! Cứ cưỡng bức cô đấy thì đã sao, báo cảnh sát người ta cũng chẳng thèm quản đâu!”

tôi sợ hãi đến mức run bần bật.

Tôi không phải là đối thủ của hai người bọn họ.

Hơn nữa tôi còn có con.

Trước khi sinh con, thái độ của bọn họ chỉ là thiếu kiên nhẫn.

Nhưng vẫn còn tìm một cái cớ để lấy lệ.

Sau khi sinh con xong, không chỉ thiếu kiên nhẫn, mà bọn họ bắt đầu chửi bới và đánh đập tôi.

11

Ngày hôm sau, tôi mang khuôn mặt sưng húp ra khỏi nhà đi làm.

Nhưng tôi không đến công ty.

Tôi tìm một cửa hàng KFC, ngồi lỳ ở đó một tiếng đồng hồ.

Sau đó tôi mua một thanh sắt rồi quay về nhà.

Tôi chuẩn bị mang con đi, nếu mẹ chồng ngăn cản, tôi sẽ đánh nhau với bà ta.

Phải thắng ngay lập tức, nếu không tôi sợ bà ta sẽ làm hại đến con.

Đây chính là nỗi đau khi gả vào một gia đình sói lang hổ báo.

Nhưng lúc đó tôi còn chưa hiểu gì, cũng chẳng có ai dạy tôi cả, chồng tôi quả thực từng đối xử với tôi rất tốt, tôi hoàn toàn không lường trước được những cái tốt đó đều là do anh ta giả tạo, duy chỉ có cái nghèo của anh ta là thật.

Tôi mở cửa bước vào.

Mẹ chồng đang nấu cơm, con thì đang ngủ.

Tôi lén lấy hết giấy tờ tùy thân rồi bế con đi.

Mẹ chồng thấy tôi bế con cũng không mảy may để ý, chắc bà ta nghĩ tôi chỉ bế con xuống dưới tản bộ thôi.

12

Trên điện thoại, ông chủ gửi cho tôi một dấu chấm hỏi.

Tôi ôm con ngồi trong taxi, vừa rơi nước mắt vừa nhắn tin, nói với ông ấy là tôi bị ốm nên muốn xin nghỉ.

Ông chủ lập tức gọi điện lại.

Tôi bắt máy, giọng ông ấy rất ôn hòa, còn đầy vẻ quan tâm: “Cô sao thế? Không sao chứ?”

Tôi không kìm được mà bật khóc nức nở.

Một tiếng sau, tôi ôm con ngồi trong một phòng bao.

Ông chủ sau khi nghe xong câu chuyện của tôi thì cứ nhíu mày suốt.

Tôi vừa khóc vừa nói: “Ông chủ, anh có thể cho tôi thêm một cơ hội không, giờ tôi đã trốn ra ngoài rồi, tôi sẽ không quay về nữa, như vậy có thể đáp ứng điều kiện của anh. Tôi thật sự rất cần tiền, không có ai trông con giúp nên tôi phải tự mang theo thôi. Có lẽ tôi cũng không thể quay lại công ty làm việc được nữa.”

Chồng và mẹ chồng giống như hai con quỷ dữ, bây giờ họ đã dám tùy tiện đánh đập, nhục mạ tôi, tôi càng ở lại lâu thì sau này càng thê thảm.

Tôi không thể sống ở đó, con gái tôi cũng không thể ở cùng những kẻ vô nhân tính như vậy.

Tôi muốn tự mình chăm sóc con, nếu ông chủ mua sữa của tôi, thì ít nhất tôi vẫn còn 500 nghìn để tiêu trong một thời gian dài.

Tôi vốn rất tiết kiệm.

13

Ông chủ suy nghĩ một lát rồi nói với tôi: “Nhỡ đâu chồng và mẹ chồng cô tìm thấy cô thì sao?”

Tôi hơi sợ hãi, tôi thật sự sợ lại bị đánh.

Chuyện này báo cảnh sát cũng chẳng ích gì.

Cảnh sát thường không quản mấy việc này, nói là việc riêng trong nhà, cùng lắm là giáo huấn chồng và mẹ chồng tôi vài câu, chẳng thấm thía gì với bọn họ cả.

Trước đây tôi từng gặp một cô gái bị chồng đánh, bị bố chồng đánh, sau khi báo cảnh sát, cảnh sát còn hỏi cô ấy có phải do cô ấy làm sai chuyện gì nên mới bị đánh không, chồng và bố chồng cô ấy chẳng bị làm sao cả, về nhà còn đánh cô ấy thê thảm hơn.

Cô gái đó còn chẳng thèm ly hôn mà bỏ trốn luôn.

Tôi rất mông lung, có lẽ tôi cũng phải dẫn theo con bỏ trốn thôi.

Bây giờ chẳng dám mơ mộng đến chuyện ly hôn.

Vì chắc chắn bọn họ sẽ cướp con để uy hiếp tôi.

Ông chủ nói: “Nếu cô yên tâm thì có thể đến chỗ tôi ở, chỗ tôi có biện pháp an ninh rất tốt, như vậy cô cũng có thể cung cấp sữa cho tôi kịp thời. Cô còn có thể làm việc giúp việc ở nhà tôi, hàng tháng tôi vẫn trả lương cho cô như thường. Đúng rồi, tay nghề nấu nướng của cô thế nào?”

Tôi vội nói: “Tôi nấu ăn rất ngon.”

Cứ như vậy, tôi dọn vào ở trong nhà của ông chủ, còn mang theo cả con.

Ông chủ thật sự rất có tình người.

Còn rất quan tâm đến tôi.

Ông ấy bảo tôi cứ dưỡng sức trước đã, để phục hồi tinh thần.

Tôi vâng lời.

Ông ấy còn mua cho tôi rất nhiều đồ dùng trẻ em, tất cả đều được giao thẳng đến biệt thự của ông ấy, còn có cả quần áo thay đổi cho tôi nữa.

Nếu ông chủ bằng lòng, tôi thật sự muốn làm giúp việc ở nhà ông ấy cả đời.

14

Ở được vài ngày, tôi cũng làm theo yêu cầu của ông chủ, vắt sữa cho ông ấy.

Sau đó tôi dần nhận ra, ông chủ tự mình uống số sữa đó.

Người giàu đúng là có nhiều kiểu cách thật.

Trước đây tôi cũng từng nghe nói có người mua sữa người để uống.

Nhưng tôi không rỗi hơi mà quản chuyện của người khác.

Ở nhà ông chủ, tôi cảm thấy một sự an toàn và bình yên chưa từng có.

Giống như được trở lại sự tự do và vui vẻ của thời chưa kết hôn vậy.

Sau khi kết hôn với chồng, tôi mang thai rất nhanh.

Chồng tôi cũng bắt đầu trở nên lười biếng, tôi phải giặt giũ, nấu cơm, dọn dẹp.

Hơn nữa vì tôi bị sa thải, anh ta mặc nhiên nghĩ rằng tôi nên làm việc nhà, còn anh ta thì thường xuyên về rất muộn, hỏi đến là bảo đang tăng ca.

Đôi khi tôi nghĩ chồng cưới mình về chẳng qua là để tìm một người giúp việc miễn phí, lại còn có thể ngủ cùng.

Nhưng ở nhà ông chủ, tôi cũng giặt giũ nấu cơm dọn dẹp như vậy, nhưng ông chủ trả lương 20 nghìn mỗi tháng, ông ấy còn rất ôn hòa với tôi, còn hỏi han xem tôi có mệt không.

Ông ấy còn mua đồ dùng trẻ em cho con gái tôi nữa.

Tôi đã kể lại chuyện mình gặp phải cho cô bạn thân nghe.

15

Bạn thân tôi thở dài một tiếng…

Dặn tôi hãy liên lạc với nó bất cứ lúc nào, nó sợ ông chủ cũng là người xấu.

Thực ra lúc trước cũng có một anh chàng phú nhị đại theo đuổi tôi, chỉ là anh ta không dụng tâm với tôi bằng chồng tôi, lúc đó anh ta cũng không mua quà cho tôi mà toàn chuyển tiền trực tiếp, tôi cảm thấy mình như bị xúc phạm vậy…

Lúc đó đầu óc tôi vẫn còn u mê lắm.

Tôi rất hối hận vì đã không nghe lời bạn thân.

Thực ra trước đây tôi không có quá nhiều khao khát về tiền bạc, tôi chỉ hy vọng có ai đó yêu mình, chân thành với mình, rồi hai người bình bình lặng lặng mà hạnh phúc đi hết cuộc đời.

Tôi từng nghĩ đó là trạng thái cuộc sống lý tưởng nhất.

Bây giờ tôi không còn nghĩ như vậy nữa.

16

Ở nhà ông chủ, con gái tôi cũng không thường xuyên bị làm cho sợ hãi đến phát khóc.

Tôi thấy cực kỳ tốt.

Trạng thái của tôi cũng tốt lên rất nhiều.

Bạn thân bảo tôi bây giờ hãy chăm con, tiết kiệm tiền, và học thêm tiếng Anh.

Trước đây bạn thân cũng khuyên tôi rất nhiều, bảo tôi đừng suốt ngày yêu đương mù quáng nữa, phải nghĩ cách nâng cao bản thân, hoặc đi kiếm tiền.

Lúc đó tôi hoàn toàn không lọt tai chữ nào.

Bây giờ tôi nghĩ thông rồi.

Bạn thân tôi thông minh hơn tôi, lại còn thật lòng muốn tốt cho tôi, nên tôi phải nghe lời nó.

Thế là sau khi làm xong những việc cần làm, có thời gian rảnh là tôi bắt đầu học tiếng Anh.

Bạn thân còn bảo tôi hãy quay lại quá trình học tiếng Anh rồi cắt ghép thành vlog để làm sáng tạo nội dung trên mạng xã hội.

Tôi cũng có ghi hình lại.

Nhưng tôi chưa đăng.

17

Ngày tháng cứ thế bình yên trôi qua.

Có một buổi tối, ông chủ đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi sang phòng ông ấy…

Trong điện thoại, giọng ông ấy rất yếu ớt, cảm giác như đang lâm trọng bệnh vậy.

Bé con đã ngủ rồi, tôi vội vàng chạy sang phòng ông chủ.

Ông chủ đang ngồi bệt dưới đất một cách không còn chút sức lực nào, trên trán đầy mồ hôi.

Tôi vội hỏi: “Ông chủ, anh sao thế này?”

Ông chủ nói: “Tôi lại phát bệnh rồi.”

“Để tôi gọi xe cấp cứu cho anh!”

“Không cần đâu, căn bệnh quái ác này, chỉ có uống sữa người mới có tác dụng thôi.”

Số sữa đó, quả nhiên là ông chủ tự mình uống.

Tôi vội vàng nói: “Vậy để tôi đi vắt ra ngay bây giờ.”

Ông chủ lắc đầu: “Uống trực tiếp, hiệu quả mới là tốt nhất.”

Rồi ông chủ lại ra giá.

Ông ấy nói: “Tôi đưa cô 5 triệu, có thể uống trực tiếp được không?”

18

Tôi thậm chí không hề do dự lấy một giây.

5 triệu, đủ để thay đổi cuộc đời tôi rồi.

Tôi ngồi xuống bên cạnh ông chủ, cẩn thận nâng đầu ông ấy dựa vào lòng mình…

Trong không khí tràn ngập sự im lặng và bầu không khí ngượng ngùng.

Chỉ có tiếng nuốt sữa thỉnh thoảng truyền lại từ phía ông chủ…

Uống xong một bên, ông ấy lại uống bên còn lại…

Sắc mặt ông ấy cũng tốt lên rất nhiều…

Cho đến khi kết thúc, tôi vội vàng mặc lại quần áo cho chỉnh tề.

Ông ấy cũng đã lấy lại vẻ mặt như bình thường, nói với tôi: “Đa tạ cô.”

Tôi ngượng nghịu đáp: “Ông chủ, vậy tôi xin phép ra ngoài.”

Ông ấy ừ một tiếng.

19

Buổi đêm, tôi nằm mơ thấy một giấc mơ xuân.

Tôi mơ thấy ông chủ, chúng tôi đã làm những chuyện không thể diễn tả bằng lời…

Tôi cảm thấy bản thân mình thật kỳ lạ.

Tôi thế mà lại nảy sinh những tâm tư không nên có với ông chủ…

Ông chủ định chuyển 5 triệu cho tôi.

Tôi ngập ngừng hỏi: “Ông chủ, anh có quen biết luật sư nào giỏi không? Kiểu người có thể giúp tôi ly hôn ấy, tôi sợ số tiền anh vừa đưa cho tôi, nhỡ đâu bị chồng tôi biết được, anh ta sẽ đòi chia tiền của tôi.”

Đây cũng là điều bạn thân nói với tôi, nó bảo tiền bây giờ là tài sản chung của vợ chồng, nếu chồng muốn cướp con, muốn chia tài sản của tôi thì đều rất dễ thực hiện.

Hơn nữa cho dù tôi bị bạo lực gia đình, thẩm phán cũng chưa chắc đã tuyên cho ly hôn, vì kiểu này cũng chưa được tính là tình cảm rạn nứt hoàn toàn.

Nói tóm lại, xã hội này là vậy đó.

Phụ nữ là nhóm người yếu thế, không được bảo vệ, lại còn bị một lũ sói lang hổ báo bắt nạt.

Bạn thân tôi cũng chỉ là người bình thường, nó thông minh hơn tôi nhưng cũng không có quyền thế.

Nó không thể thực sự giúp tôi thoát khỏi tay chồng.

Nhưng ông chủ là phú nhị đại, biết đâu ông ấy có cách.

Cuộc hôn nhân thất bại với chồng đã dạy tôi phải biết nghe lời khuyên, đặc biệt là phải nghe lời khuyên của những người thông minh và giỏi giang hơn mình.

20

Ông chủ nhìn tôi, đầy thương hại nói: “Dưới hệ thống pháp luật này, cô không có cách nào ly hôn đâu. Nếu tôi là chồng cô, tôi cũng sẽ không để cô đi.”

Sự thất vọng và sợ hãi của tôi hiện rõ mồn một.

Bạn thân tôi cũng từng nói, nó bảo chồng cưới tôi về là có được một người giúp việc miễn phí, lại còn sinh con cho anh ta, ngủ với anh ta không tốn tiền, anh ta sẽ không bao giờ buông tha cho tôi đâu.

Hơn nữa tôi còn rất xinh đẹp, có thể thỏa mãn thói hư vinh của anh ta.

Vậy thì tôi chỉ còn cách trốn đi mãi mãi, không để anh ta tìm thấy.

Tôi có thể làm giúp việc cho ông chủ cả đời.

Những người giàu có như họ đều cần những người giúp việc trung thành, đáng tin cậy.

Trong lòng tôi đã nghĩ đến cuộc sống sau này rất xa xôi.

Nhưng ông chủ lại nói: “Tuy nhiên, dùng biện pháp đặc biệt thì có thể đạt được mục đích ly hôn.”

Biện pháp đặc biệt mà tôi nghĩ tới là đi liều mạng với bọn họ.

Nhưng tôi còn có con phải nuôi.

Lúc hận chồng và mẹ chồng nhất, tôi thậm chí đã nghĩ đến việc dùng một gói thuốc chuột để giết chết bọn họ.

Nếu tôi không ly hôn, bọn họ sẽ lại làm hại những cô gái tiếp theo.

Chồng tôi sẽ dùng vẻ ngoài giả tạo để lừa gạt các cô gái lọt vào hố bùn này.

21

Ông chủ nói: “Tôi có một người bạn, tôi có thể giúp cô nói chuyện với anh ấy một tiếng.”

Tôi vội vàng gật đầu.

Tôi đã kéo toàn bộ liên lạc của chồng vào danh sách đen.

Nhưng vài ngày sau, một số điện thoại mới gọi vào máy tôi.

Là giọng của chồng tôi.

Anh ta khóc lóc thảm thiết: “Vợ ơi, anh đồng ý ly hôn với em, cầu xin em đừng cho người đến đánh anh nữa hu hu hu…”

Ông chủ đã dặn trước với tôi rằng, nếu gặp phải kiểu nói chuyện này, tuyệt đối không được thừa nhận, nếu không sẽ biến thành bằng chứng chống lại mình.

Thế nên tôi lập tức phản bác: “Anh nói gì tôi không hiểu, tôi cũng không nói là muốn ly hôn với anh. Tôi chỉ vì sợ anh và mẹ anh bạo hành nên mới bỏ chạy thôi.”

Giọng anh ta trở nên hung ác: “Cao Vũ, con tiện nhân này, muốn ly hôn à, cô nằm mơ đi! Trước đây lão tử đây làm trâu làm ngựa hầu hạ cô, cô còn chưa trả nợ cho lão tử, còn chưa sinh con trai cho lão tử, cô muốn đi à, mơ đi!”

Tôi bị sự ác độc trần trụi của anh ta làm cho khiếp sợ.

Nhưng nghĩ lại những chuyện cầm thú mà anh ta đã làm với mình, tôi lẽ ra phải biết sớm rằng anh ta vốn dĩ không phải là người.

22

Chồng tôi tiếp tục chửi rủa: “Con đĩ thối này, ra ngoài mồi chài được thằng nào rồi? Biết cô lăng loàn thế này, lão tử đã nên mang cô về quê, nhốt cô vào lồng sắt!”

Tôi run giọng hỏi: “Trước khi kết hôn, anh đối xử tốt với tôi như vậy, đều là giả vờ sao?”

Tôi đã ghi âm lại rồi.

Tôi thỉnh cầu ông chủ đi cùng tôi đến báo cảnh sát.

Nhưng cảnh sát nói: “Đoạn ghi âm này chỉ chứng minh được anh ta đe dọa cô, nhưng hai người là vợ chồng, đó là việc riêng trong nhà, cùng lắm thì chúng tôi tạm giữ anh ta vài ngày, nhưng thực tế thì cũng chẳng giữ đâu.”

Nghĩa là vô ích.

Tôi cảm thấy lòng mình lạnh toát.

Tôi thật sự hy vọng có một thứ như “Tiệm cầm đồ số 8”, để tôi có thể giao dịch, trừng trị những loại cặn bã như chồng và mẹ chồng.

23

Ông chủ an ủi tôi: “Không sao đâu, đừng sợ. Chắc là bạn tôi chưa cho anh ta một bài học đủ lớn nên anh ta mới còn kiêu ngạo như vậy, để tôi nói lại với bạn một tiếng.”

Tôi ngập ngừng hỏi: “Có cần phải đưa tiền cho bạn của anh không?”

Ông chủ mỉm cười nhẹ.

Buổi tối, sau khi con gái đã ngủ.

Tôi lại sang chỗ ông chủ.

Mấy ngày gần đây tôi đã dần quen với việc này.

Nhưng mỗi lần tôi đều cảm thấy cơ thể mình có một sự khao khát thầm kín.

Lần này, sau khi dùng xong “bữa tối”, ông chủ không rời đi ngay.

Mà là nhìn tôi chăm chú.

Tôi cảm thấy bị ông ấy nhìn đến mức có chút thẹn thùng.

Tôi hỏi ông ấy: “Ông chủ, có chuyện gì sao?”

Ông ấy rất lịch sự hỏi tôi: “Tôi có thể hôn cô một cái không?”

Tôi gật đầu.

Tôi cảm thấy càng thêm ngượng ngùng.

Mặc dù chồng tôi rất rác rưởi.

Nhưng tôi cảm thấy làm vậy vẫn có chút không đúng đạo đức, thậm chí còn làm vấy bẩn một người tốt như ông chủ.

Ông chủ tốt bụng và lương thiện như vậy, sao ông ấy có thể làm “tiểu tam” được chứ?

24

Ông chủ rất có phong độ quý ông, ông ấy nói: “Nếu cô không muốn, tôi sẽ không ép buộc.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Ông ấy thật tốt, không bao giờ làm trái ý muốn của tôi.

Điều đó khiến tôi cảm thấy rất an toàn.

Nhưng đồng thời, tôi lại có chút hụt hẫng.

Thực ra tôi muốn ở bên cạnh ông chủ.

Tôi thích sự dịu dàng, sự lương thiện và cả sự chu đáo của ông ấy.

Tôi cảm thấy mình đã phiêu dạt quá lâu, đã chịu quá nhiều tổn thương, không có ai để nương tựa, thực sự rất muốn dựa dẫm vào ông chủ.

25

Phía chồng tôi đã lâu không thấy tin tức gì truyền đến.

Tôi cũng không vội.

Con gái đang lớn lên từng ngày.

Nhìn con, tôi yêu con bé vô cùng.

Nhưng đồng thời tôi lại càng hối hận vì tại sao lúc đầu lại ở bên cạnh anh ta. Đôi khi nhìn thấy con gái, tôi lại nhớ đến cha nó, trong lòng lại nảy sinh một nỗi chán ghét nồng nặc đối với cha nó.

Nếu cha nó không tồi tệ như vậy, thì khi nghĩ lại, lòng tôi hẳn sẽ bình thản hơn.

Tôi đã hối hận cả vạn lần.

Nhưng ngẫm lại quá khứ cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi chỉ có thể sống thật tốt cho tương lai.

Mối quan hệ giữa tôi và ông chủ lại tiến thêm một bước nữa.

Một buổi tối sau khi ông ấy dùng sữa xong.

Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi đã hôn ông ấy.

Ông ấy sững người một lúc, rồi bắt đầu hôn tôi một cách rất dịu dàng.

Nụ hôn của ông chủ tràn đầy hơi thở dục vọng, nhưng ông ấy chỉ hôn thôi, không làm gì thêm cả.

Tôi có chút thất vọng.

Đồng thời tôi cũng hy vọng có thể sớm ly hôn với chồng.

Tôi muốn ở bên ông chủ.

Không chỉ vì tôi thích ông ấy, mà còn vì ông chủ là một chỗ dựa vững chắc.

26

Tôi không thấy việc dựa dẫm vào người khác có gì sai trái cả.

Trước đây tôi chỉ là loại thanh cao giả tạo, cứ nghĩ người khác đưa tiền cho mình là đang nhục mạ mình.

Chỉ có tiền mới là thứ mắt thấy tai nghe, tay chạm được.

Ông chủ không những có thể bảo vệ tôi mà còn có thể cho tôi tiền, tôi chỉ muốn giữ chặt lấy trái tim của ông ấy.

Kể từ đó, mối quan hệ giữa tôi và ông chủ bước sang một giai đoạn khác.

Chúng tôi ở trong căn phòng tối mờ của ông ấy, giữ vững giới hạn cuối cùng, nhưng lại làm những việc rất thân mật…

Không vượt quá rào dặn, điều đó khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn, nhưng đồng thời lại tràn đầy mong đợi.

27

Một tháng sau, mẹ chồng khóc lóc gọi điện cho tôi.

Bà ta nói chồng tôi ra ngoài đánh bạc, thua sạch sành sanh tiền rồi.

Mẹ chồng để cứu con trai đã đem toàn bộ tiền tiết kiệm nướng vào đó luôn.

Bà ta bắt tôi phải đưa tiền, nếu không hai tay của chồng tôi sẽ bị chặt đứt.

Tôi lập tức cúp máy.

Chỉ hận sao người ở sòng bạc không bán quách anh ta sang Miến Điện luôn đi cho rồi.

Mẹ chồng lại gọi thêm mấy cuộc nữa, tôi đều kéo vào danh sách đen tất cả.

Tôi đem chuyện này kể cho ông chủ nghe.

Lòng tôi tràn đầy lòng biết ơn.

Nhưng đồng thời cũng cảm thấy, ông chủ thực ra rất nguy hiểm.

Tuyệt đối không được đắc tội với ông chủ.

28

Buổi tối, sau khi hôn tôi, ông chủ nói: “Ở lại với tôi một đêm nhé, được không?”

Tôi thẹn thùng gật đầu…

Ở bên ông chủ khiến tôi cảm nhận được niềm vui sướng đã mất đi từ lâu.

Kỹ thuật của ông ấy rất tốt, lại còn rất quan tâm đến cảm nhận của tôi.

Tôi càng thêm yêu ông ấy, thậm chí đối với ông ấy còn nảy sinh một thứ cảm xúc có thể gọi là tình mẫu tử.

Tôi và ông chủ bước vào giai đoạn yêu đương ngọt ngào.

Tuy nhiên tôi phát hiện ông chủ có một sở thích hơi quái dị.

Ông ấy rất thích uống sữa người.

Tôi cảm thấy điều đó hơi bệnh hoạn.

Nhưng ông chủ cho tôi rất nhiều thứ, nên ông ấy có bệnh tôi cũng chẳng quan tâm.

Ông ấy không những cho tôi tiền, biết tôi đang học tiếng Anh còn bảo tôi không cần làm việc nhà nữa, ông ấy thuê người làm theo giờ đến dọn, để tôi chuyên tâm học tập và chăm con.

Ông ấy còn khuyến khích tôi học tốt tiếng Anh, như vậy sau này lựa chọn cũng sẽ nhiều hơn.

Y hệt những gì bạn thân tôi đã nói.

29

Không lâu sau, chồng lại liên lạc với tôi.

Trong điện thoại, anh ta khóc lóc thảm thiết, nói anh ta biết sai rồi, nói khi tôi đi rồi anh ta mới biết tôi tốt thế nào.

Tôi trực tiếp cúp máy.

Vẫn câu nói đó, tôi đương nhiên muốn ly hôn, nhưng nếu không ly hôn được thì cũng chẳng sao, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ quay lại đó nữa.

Chồng lại đổi một số khác nhắn tin cho tôi, nói đồng ý ly hôn với tôi, nhưng muốn gặp mặt tôi trước để bàn chuyện ly hôn.

Có thể ly hôn được đương nhiên là tốt nhất, để tôi và anh ta không bao giờ còn dính dáng gì đến nhau nữa.

Chồng và mẹ chồng đã cho tôi thấy được sự giả tạo và hèn hạ của nhân tính, tôi sẽ không bao giờ ở bên một người có điều kiện kinh tế không tốt như anh ta nữa, vì điều đó quá đáng sợ.

Tôi nhờ ông chủ đi cùng mình, vì tôi sợ chồng và mẹ chồng sẽ làm hại tôi.

Ông chủ còn gọi thêm hai vệ sĩ đi cùng chúng tôi.

30

Quay lại căn phòng trọ năm xưa, tôi thực sự cảm thấy như đã cách cả một đời.

Lúc mới ở bên chồng cũng từng có những ngày tháng rất ngọt ngào.

Giống như kiểu “tình yêu phòng trọ” mà trên mạng hay nói.

Hồi đó anh ta thực sự đối xử với tôi rất tốt, và tôi cũng thực sự thích anh ta.

Sau khi mang thai thì chúng tôi kết hôn.

Sau đó là cuộc sống như địa ngục.

Tôi vốn rất xinh đẹp, có nhiều người theo đuổi.

Nhưng từ nhỏ tôi đã thiếu thốn tình cảm, cha mẹ trọng nam khinh nữ, tôi học hành không giỏi, tốt nghiệp cấp hai xong là đã ra ngoài làm thuê. Sau này Tết về nhà, cha mẹ bắt tôi lấy chồng để đổi lấy tiền sính lễ cho em trai.

Tôi không đồng ý, họ liền nhốt tôi lại.

Phải đến khi tôi giả vờ đồng ý lấy chồng, họ mới không nhốt nữa, tôi mới trốn đi được.

Có điều giấy tờ của tôi cũng bị họ giữ sạch.

Sau này tôi mới đi làm lại được chứng minh nhân dân.

Tôi rất khao khát hơi ấm gia đình.

Có thể vào công ty của chồng làm việc cũng là vì tôi thực sự không tìm được công việc nào ra hồn, khi đi làm người mẫu ở triển lãm xe hơi, tôi quen được một người anh trong công ty anh ta, anh ấy đã giới thiệu công việc này cho tôi.

Thực ra cũng chỉ là một lễ tân, bình thường chỉ là tiếp đón khách khứa thôi.

31

Sự thay đổi của chồng tôi rất lớn.

Anh ta mất một cánh tay.

Mẹ chồng cũng mất một cánh tay.

Trông họ dị hình và quái dị vô cùng.

Cả người anh ta vô cùng sa sút, suy sụp, trên mặt vẫn còn những vết thương xanh tím.

Nhìn thấy tôi, anh ta giống như nhìn thấy cứu tinh.

Vừa mới gặp, anh ta đã quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết nói: “Vợ ơi, trước đây là anh sai rồi hu hu hu! Anh sai rồi, anh thực sự sai rồi!”

Nói đoạn, anh ta bắt đầu tự tát điên cuồng vào mặt mình.

Anh ta chỉ còn một tay nên chỉ có thể tát một bên mặt, chẳng mấy chốc mặt đã sưng lên như đầu lợn.

Thấy vậy, mẹ chồng cũng tự tát mình.

Nhìn họ như vậy, nước mắt tôi rơi lã chã.

Lúc bị bọn họ bắt nạt, tôi hoàn toàn không tìm được bất kỳ ai để cầu cứu.

Ở cái thành phố này tôi chẳng có mấy bạn bè, cha mẹ anh em tôi chỉ muốn bán tôi được giá hời.

Cảnh sát nói đó là việc riêng trong nhà, họ không quản, còn hỏi có phải tôi làm sai gì nên mới bị đối xử như vậy không.

Những nơi như Hội phụ nữ thì gọi điện không bao giờ thông, đến tận nơi thì sự hóng hớt của họ còn vượt xa quyết tâm giải quyết vấn đề cho tôi, thậm chí cuối cùng sau khi nghe hết mọi chuyện của tôi, họ chỉ buông một câu: “Chuyện này chúng tôi không quản được, cô thử báo cảnh sát xem sao?”

Tôi đã từng nghĩ đến rất nhiều cách để báo thù, vấn đề là tôi không đánh lại được một người đàn ông cộng thêm một bà già.

Tôi thậm chí còn sợ bị họ tìm thấy.

Tôi đã tưởng tượng rất nhiều lần cảnh họ hối hận, khóc lóc cầu xin tôi tha thứ, tôi nhất định phải nhạo báng họ thật dữ dội.

Nhưng khi họ thực sự làm vậy, tôi lại chỉ thấy xót xa cho bản thân mình trong quá khứ, và hơn hết là không muốn có bất kỳ sự giao thoa nào với bọn họ nữa.

32

Chồng và mẹ chồng thấy tôi vẫn thờ ơ không chút động lòng.

Chồng tôi lại khóc lóc thảm thiết: “Vợ ơi, anh thề, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em. Con gái không thể không có bố, con bé cần một gia đình trọn vẹn. Sau này ở nhà, em không phải làm bất cứ việc gì cả, anh và mẹ sẽ hầu hạ em, được không?”

Mẹ chồng cũng khóc nói: “Con dâu à, con là một cô gái tốt, đều tại mẹ, trước đây đầu óc mẹ không tỉnh táo. Mẹ không nên ra tay đánh con, không nên chia rẽ tình cảm vợ chồng con, đều tại mẹ hết. Con hãy tha thứ cho bố con Tráng Tráng đi, nể mặt Tráng Tráng mà tha thứ cho chúng ta, cho chúng ta một cơ hội sửa sai. Sau này chúng ta nhất định sẽ đối xử tốt với con.”

Chồng tôi lại tiếp tục tự tát vào mặt mình: “Vợ ơi, em làm thế nào mới hả giận, em cứ nói đi, chỉ cần em nói ra, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì.”

Mẹ chồng nói: “Con dâu, mẹ chết đi thì con có hả giận không? Bây giờ mẹ sẽ lấy cái chết để tạ tội.”

Nói xong, mẹ chồng định lao đầu vào tường.

Trước khi đâm, bà ta còn liếc mắt nhìn trộm tôi một cái.

33

Tôi chẳng buồn quan tâm.

Mẹ chồng đâm sầm một cái, trên trán lập tức sưng lên một cục u.

Nhưng tuyệt đối không phải kiểu muốn đâm chết người.

Chồng tôi khóc lóc: “Vợ ơi, em xem mẹ vì muốn chuộc lỗi mà ngay cả mạng sống cũng không cần nữa, em không thể tha thứ cho bọn anh sao? Bọn anh thực sự biết lỗi rồi.”

“Vợ ơi, anh cũng đối xử với em rất tốt mà, tất cả tất nịt, đồ lót của em đều là anh giặt, em quên rồi sao?”

Chính vì những điều này mà sau này anh ta đã khiến tôi phải trả một cái giá vô cùng thảm khốc.

Anh ta vẫn tiếp tục nói: “Vợ ơi, em nỡ lòng nào nhìn Tráng Tráng lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn sao? Nếu em muốn ly hôn, anh sẽ không từ bỏ quyền nuôi dưỡng Tráng Tráng đâu!”

Đây rõ ràng là một lời đe dọa trắng trợn.

May mà ông chủ đã nói với tôi từ trước, trong vòng hai tuổi, khả năng con theo mẹ là rất lớn, tôi lại có công việc và thu nhập ở chỗ ông chủ, chắc chắn có lợi thế cạnh tranh hơn anh ta.

Mẹ chồng nằm dưới đất rên rỉ kêu đau.

Chồng tôi vẫn lảm nhảm về việc anh ta tốt với tôi thế nào, con cái không thể rời xa cha ra sao.

Bên ngoài không chỉ có hàng xóm vây quanh xem náo nhiệt, mà còn có cả nhân viên công vụ tìm đến.

34

Không biết tại sao cảnh sát và nhân viên Hội phụ nữ lại đến đây.

Chị đại diện Hội phụ nữ nói: “Này đồng chí, hễ chồng và mẹ chồng cô đã biết lỗi rồi, cô nhìn họ thành tâm xin lỗi thế này, vì đứa trẻ, cô hãy quay về đi.”

Một người khác phụ họa: “Đúng đấy, mẹ chồng còn quỳ xuống lạy cô, suýt nữa thì tự tử rồi, cô làm vậy là bất hiếu. Làm con dâu sao có thể để người già phải quỳ xuống như thế?”

Một viên cảnh sát nói: “Chuyện nhà cô tôi cũng nắm rõ, không cần thiết vì mấy câu cự cãi mâu thuẫn mà phải ly hôn. Hơn nữa họ đều biết lỗi rồi, cô cũng không thể dồn người ta vào đường chết chứ.”

Viên cảnh sát khác tiếp lời: “Đúng thế, anh ta còn báo cảnh sát rằng cô đã bắt trộm đứa bé đi, đứa trẻ không thể để cô mang đi được đâu.”

Tôi sững sờ nhìn chồng, rồi lại nhìn cảnh sát, run rẩy hỏi: “Các anh còn muốn giữ con tôi lại sao?”

Cảnh sát đáp: “Thì không còn cách nào khác, anh ta là bố đứa trẻ, đứa bé chắc chắn không thể để cô mang đi, anh ta đã báo cảnh sát rồi.”

“Đứa trẻ cũng là của tôi, tôi vẫn là mẹ của con bé mà!”

Cảnh sát nói: “Vậy cô chỉ còn cách đi kiện thôi, nhưng tôi khuyên cô không nên đi, vì thẩm phán cũng sẽ không cho các người ly hôn đâu. Chồng cô đáng thương thế này, mẹ chồng cô cũng đáng thương thế kia, lòng dạ cô không được quá sắt đá như vậy.”

Tôi nhìn căn phòng đầy rẫy những con người này, không một ai đứng ra giúp đỡ tôi.

35

Tất cả bọn họ đều đứng về phía chồng tôi.

Tôi không hiểu nổi tại sao lại như vậy.

Thấy bộ dạng của tôi, chồng tôi đột nhiên nói: “Vợ ơi, em quay về đi, cho dù em và gã đàn ông sau lưng em có làm loạn với nhau đi chăng nữa, anh cũng sẽ tha thứ cho em, chỉ cần em về nhà là được, con bé cần một gia đình trọn vẹn.”

Tôi kiên quyết đáp: “Anh biến thành tàn phế đúng là đáng đời, sao anh không chết quách đi cho rồi? Nếu anh chết, tôi sẽ đốt pháo ăn mừng đấy!”

Mẹ chồng nằm dưới đất yếu ớt nói: “Con dâu ơi, hãy thương xót cho bà già này, tất cả là lỗi của mẹ, con hãy tha thứ cho con trai mẹ. Đợi mẹ khỏe lại, mẹ sẽ lập tức về quê ngay, nếu con muốn mẹ trông cháu thì mẹ trông, sau này mẹ sẽ không nói thêm một lời nào nữa.”

Chồng tôi cũng tỏ vẻ đáng thương: “Vợ ơi, sau này trong nhà đều do em quyết định hết, anh và mẹ sẽ hầu hạ em, em đừng đi mà.”

Hội phụ nữ: “Cô xem, chồng cô rộng lượng biết bao nhiêu. Hồi đó anh ta đánh cô, có phải là vì cô ngoại tình không? Đó là lỗi của cô rồi, theo tôi thấy, anh ta đánh cô như vậy vẫn còn là nhẹ đấy.”

Cảnh sát: “Tôi đã nói rồi mà, sao anh ta lại vô duyên vô cớ đánh cô được, chắc chắn là cô có lỗi rồi. Cô cũng nên xin lỗi họ đi, rồi cả nhà lại sống vui vẻ với nhau.”

Tôi quay người bỏ đi.

Họ định lại kéo tôi lại, nhưng tôi liều mạng muốn đi, bọn họ cũng không ngăn cản nổi.

36

Tuy nhiên chúng tôi chưa đi ngay.

Mà là ngồi vào trong chiếc xe dưới lầu.

Tôi đang khóc nức nở.

Ý của ông chủ là, lần này tốt nhất là bắt chồng tôi phải ly hôn với tôi cho bằng được.

Bây giờ cũng chưa thể ly hôn trực tiếp ngay, còn phải đợi 30 ngày thời gian chờ (cooling-off period).

Ánh mắt ông chủ nhìn tôi đầy vẻ đồng cảm.

Tôi nhìn ông chủ, thầm thề rằng nhất định phải để con gái mình được học hành tử tế, để con bé trở thành một người giống như ông chủ.

Đang lúc lau nước mắt, tôi thấy mấy nhân viên công vụ kia từ trên lầu đi xuống.

Cửa kính xe của ông chủ có thể nhìn từ trong ra ngoài, nhưng người bên ngoài không nhìn thấy bên trong.

Hai viên cảnh sát đứng bên đường hút thuốc.

Một người nói: “Gã đàn ông kia đúng là rác rưởi, đánh bạc đến mức mất cả một bàn tay.”

“Đúng thế, thật làm xấu mặt đàn ông chúng ta.”

“Cô vợ kia chắc chắn là không chạy thoát được rồi, muốn ly hôn đúng là nằm mơ, gã kia cả đời này sẽ bám riết lấy cô ta thôi.”

“Phải để mắt đến gã này một chút, kẻo lại gây ra vụ án xã hội gì đó. Lần trước có gã bạo hành gia đình, sau khi ly hôn với vợ không còn ai để đánh, thế là chạy ra đường chém người, chết mất ba mạng, lãnh đạo vì chuyện đó mà không thăng chức được đấy.”

“Vẫn phải khuyên cô vợ kia quay về thôi, hai người tàn tật thì sống kiểu gì, chẳng phải vẫn cần cô ta chăm sóc sao? Đánh một mình cô ta còn hơn là để gã ra ngoài gây họa cho xã hội.”

Hai người bọn họ vừa hút thuốc vừa tán gẫu thêm vài chuyện thị phi khác trong công việc, rồi mới lái xe đi.

Tôi nghe mà toàn thân lạnh toát.

37

Ông chủ lại cùng tôi đi lên lầu lần nữa.

Lần này không còn ai vây xem nữa.

Chồng tôi rất bất ngờ khi thấy tôi quay lại.

Anh ta biết giả bộ đáng thương không còn tác dụng gì nữa, liền trực tiếp đánh mắt nhìn ông chủ, cuối cùng nói: “Muốn ly hôn với tôi là vì gã nhân tình này chứ gì? Đưa cho tôi 2 triệu, à không, 5 triệu, tôi mới ly hôn! Bằng không thì đừng có nằm mơ.”

Mẹ chồng ở đó mắng chửi tôi xối xả: “Đồ tiện nhân, cái loại mặt dày không biết xấu hổ, còn chưa sinh được mụn con trai nào cho con tao mà đã muốn chạy rồi, sao trời không đánh chết mày đi cho rồi!”

Chồng tôi nói: “Mẹ, con nhận ra rồi, loại đàn bà này nuôi không bao giờ thuần được, hở ra là chạy! Đợi lấy được tiền, chúng ta về nông thôn, bỏ tiền cao ra cưới một người đàn bà về hầu hạ hai mẹ con mình là được.”

Mẹ chồng hớn hở đáp: “Được đấy.”

Cuối cùng bàn bạc xong, trước tiên đưa cho chồng tôi 50 nghìn để anh ta cùng tôi đi làm thủ tục ly hôn.

Vì tôi không chịu nhượng bộ, anh ta chỉ còn cách đồng ý.

Lần này chỉ là đăng ký, còn phải đợi 30 ngày nữa mới có thể ly hôn xong.

38

Sau khi trở về, tôi vô cùng mệt mỏi.

Tôi cảm thấy cả thể xác lẫn tâm hồn đều bị rút cạn.

Nhưng con gái khóc, tôi lại phải vội vàng thay tã và cho con bú.

Sau khi dỗ con ngủ say, tôi nhìn thấy cuốn sổ từ vựng tiếng Anh của mình.

Tôi ép bản thân phải gạt bỏ mọi tạp niệm để bắt đầu học bài.

Một tháng sau, chồng tôi không chịu đi làm thủ tục ly hôn với tôi.

Anh ta đòi tăng giá lên 10 triệu, còn bắt tôi phải chuyển tiền trước cho anh ta.

Tôi đào đâu ra nhiều tiền như thế.

Ông chủ nói: “Tiền của tôi cũng không phải gió thổi mà đến.”

Việc ly hôn thất bại.

39

Lại còn lãng phí mất 50 nghìn tệ.

Chồng tôi lại báo cảnh sát, nói tôi bắt trộm đứa trẻ.

Cảnh sát yêu cầu tôi phải mang đứa trẻ về.

Ông chủ tỏ vẻ rất phiền phức, khuôn mặt đầy sự thiếu kiên nhẫn.

Nếu như là chồng tôi mang con đi, tôi báo cảnh sát, liệu có ai giúp tôi không?

Tôi đang khóc, cảnh sát một bên thì khuyên bảo, một bên thì ép tôi phải mang con về, nếu không sẽ bắt giữ tôi.

Đứa trẻ đang khóc nức nở.

Tôi không chịu đi, con bé cũng không chịu buông tay, cảnh sát đành phải rời đi.

Họ nói ngày mai sẽ quay lại.

Ông chủ thở dài: “Sao cô lại để cuộc đời mình trở nên nát bươm thế này?”

Tôi cũng không biết nữa.

Chỉ vì một lần gặp người không ra gì, mà dường như cả cuộc đời tôi đều bị lún sâu trong vũng bùn.

Ông chủ ôm lấy tôi.

Anh ấy nói bên tai tôi: “Bài học lần này, cô phải nhớ cho thật kỹ đấy.”

40

Ngay tối hôm đó, cảnh sát gọi điện cho tôi, nói chồng tôi đã qua đời vì tai nạn.

Anh ta uống rượu say, bị ngã từ cầu thang xuống, đập trúng gáy.

Ông chủ nói với tôi: “Lần sau nếu cô còn gặp phải loại cặn bã ghê tởm như thế này, có lẽ sẽ không thể thoát khỏi một cách dễ dàng như vậy đâu.”

Chồng chết rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác những sợi dây leo bám trên người mình cuối cùng cũng đã được gỡ bỏ.

Tôi tự do rồi.

Cuối cùng không còn phải sợ hãi một ngày nào đó anh ta đột nhiên xuất hiện, kéo tôi xuống vực thẳm nữa.

Nghe nói mẹ chồng bắt đầu đến Hội phụ nữ và đồn cảnh sát để quấy rối, đòi bọn họ phải bồi thường tiền, cho rằng vì bọn họ vô dụng, không giữ tôi lại được nên chồng tôi mới đi mua rượu giải sầu rồi mới chết.

Mẹ chồng còn đòi cả tòa nhà đó phải bồi thường, nói chắc chắn là do có người cố tình vứt vỏ chuối dưới đất khiến chồng tôi tử vong.

Mẹ chồng ngày nào cũng quấy phá, cuối cùng bị một cái chậu hoa từ trên lầu rơi xuống trúng đầu, chết ngay tại chỗ.

Tôi không thể tin nổi, cơn ác mộng của mình đã thực sự kết thúc rồi.

Tôi nghi ngờ nhìn về phía ông chủ, nhưng sắc mặt anh ấy vẫn bình thản như mây trôi nước chảy…

41

Con gái đang lớn dần lên, tiếng Anh của tôi cũng ngày càng lưu loát hơn.

Tôi cứ ngỡ tình cảm giữa tôi và ông chủ sẽ ngày càng tốt đẹp.

Dù sao tôi đối với anh ấy cũng rất tốt, rất chu đáo.

Tôi cũng vô cùng biết ơn vì anh ấy đã cứu tôi ra khỏi đó.

Nhưng về sau, anh ấy không còn bất kỳ cử chỉ thân mật nào với tôi nữa.

Có một lần tôi đi đưa cơm cho anh ấy.

Anh ấy đang an ủi một cô gái đang khóc.

Đối phương trông rất xinh đẹp.

Vòng một rất nảy nở, còn hơi có dấu hiệu thấm sữa, nhìn một cái là biết đang trong thời kỳ nuôi con bú.

Tôi hỏi thăm đồng nghiệp cũ, đối phương quả nhiên là nhân viên mới được công ty tuyển vào.

Đồng nghiệp còn rất nhiệt tình hóng hớt với tôi về hoàn cảnh gia đình thê thảm của cô gái đó.

Còn nói ông chủ đúng là có lòng bồ tát, sẵn sàng nhận những nhân viên rắc rối như vậy vào làm.

42

Ông chủ thực sự đã coi tôi như một người giúp việc.

Tôi cũng tự biết đường mà lùi về vị trí của mình.

Nhưng trước đây anh ấy đã cho tôi rất nhiều tiền.

Một buổi tối nọ, anh ấy trở về, trên mặt mang theo nụ cười.

Nhìn là biết đang yêu đương rồi.

Anh ấy bảo tôi lại gần ngồi xuống, muốn nói chuyện với tôi.

Ông chủ nói với tôi: “Tiểu Vũ, cô cũng nên nghĩ cho tương lai của mình rồi. Cô có dự định gì chưa?”

Câu hỏi này, bạn thân cũng đã nói với tôi rồi.

Nó bảo bây giờ tôi có tiền, con cũng đã lớn hơn nhiều, có thể gửi nhà trẻ, tôi không được từ bỏ bản thân mình.

Bạn thân khuyên tôi nên đi du học, thay đổi môi trường sống.

Bản thân nó cũng đang du học ở nước ngoài.

Chúng tôi là bạn học cấp hai.

Nó vẫn còn là sinh viên, còn tôi đã có con, tôi rất ngưỡng mộ cuộc đời của nó.

Tôi nhìn vào mắt ông chủ, không muốn anh ấy nghĩ rằng tôi là kẻ không có chí tiến thủ, tôi đành nhắm mắt nói liều: “Tôi muốn đi du học.”

Anh ấy quả nhiên tỏ ra rất hài lòng.

Thực ra tôi muốn tiếp tục làm việc ở đây cho anh ấy, dù sao anh ấy cũng trả lương 20 nghìn một tháng, Tráng Tráng còn có thể lớn lên trong căn biệt thự này.

Nhưng xem ra bây giờ là không thể nữa rồi.

43

Tôi đem chuyện buồn này kể cho bạn thân nghe.

Nó rất vui mừng, lập tức giúp tôi lập kế hoạch.

Tôi chợt nhớ ra một món đồ chơi của Tráng Tráng rơi ở ban công tầng hai, định đi nhặt lại.

Kết quả là tôi thấy ông chủ đang vừa uống rượu, vừa gọi điện thoại.

Anh ấy đang mở loa ngoài.

Ông chủ cảm thấy để điện thoại quá gần tai không tốt, anh ấy cũng không thích đeo tai nghe vì sợ hỏng tai.

Anh ấy là người rất cầu kỳ.

Người đang nói chuyện với anh ấy là một người đàn ông.

Đối phương nói: “Cái bệnh thích phụ nữ đang nuôi con bú của cậu vẫn chưa khỏi à? Tôi nói cậu nghe, sao cậu cứ thích đi cứu rỗi hết người mẹ này đến người mẹ khác thế? Cậu không thấy mình biến thái à?”

Ông chủ cười nói: “Cậu không hiểu được cảm giác thành tựu đó đâu. Nhìn một người đang ở trong vũng bùn, vì sự xuất hiện của tôi mà đập tan cuộc sống nát bươm ban đầu để xây dựng lại, còn có thể tỏa ra sức sống mới, đó là một việc mang lại cảm giác thành tựu biết bao.”

Anh ấy liếm vệt rượu vang đỏ bên khóe miệng, tiếp tục nói: “Gặp phải mấy tên rác rưởi, còn có thể thấy máu, thật là sảng khoái, mà lại chẳng có ai truy cứu, cái thú vui này cậu không hiểu được đâu.”

44

Hóa ra, ông chủ xem việc cứu rỗi tôi như một trò chơi, một thứ có thể mang lại niềm vui cho ông ấy.

Ông ấy còn nói, những màn giằng co tình cảm với tôi thời gian đầu, nhìn tôi do dự ngập ngừng, khiến lòng ông ấy ngứa ngáy khó nhịn, ông ấy tận hưởng cảm giác đó.

Ngược lại, sau khi đã có được tôi rồi, ông ấy bắt đầu cảm thấy vô vị.

Hóa ra diễn biến tâm lý của ông ấy là như vậy.

Tôi lặng lẽ rời đi.

Dẫu vậy, tôi vẫn biết ơn ông chủ.

Biết ơn vô cùng.

Tuy rằng tôi không thể có được tình yêu lâu dài của ông ấy, cũng không thể ở bên cạnh ông ấy, nhưng tôi vẫn còn một tương lai tràn đầy những điều chưa biết trước mắt.

Tôi hy vọng ông ấy có thể tiếp tục đi giúp đỡ những chị em có hoàn cảnh bi thảm giống như tôi.

45

Tôi đưa con gái đến đất nước nơi bạn thân tôi đang ở.

Nước Anh đã bước vào giờ mùa đông.

Tôi phải yêu chính bản thân mình.

(Hoàn kết, tung hoa)

Prev Article

Related Articles

“Em không biết khi nào mới gặp lại anh. Em để chiếc vòng tay hai đứa mua lần đầu bên trong giường. Anh nhớ không? Anh bảo khi nào em buồn, hãy cầm nó lên rồi nghĩ đến anh…”

“Em không biết khi nào mới gặp lại anh. Em để chiếc vòng tay hai đứa mua lần đầu bên trong giường. Anh nhớ không? Anh bảo khi nào em buồn, hãy cầm nó lên rồi nghĩ đến anh…”

“Nhớ chứ. Hôm ấy, em cõng anh. Còn hôm nay, đến lượt anh cõng em – đi qua nửa đời bình yên.”

“Nhớ chứ. Hôm ấy, em cõng anh. Còn hôm nay, đến lượt anh cõng em – đi qua nửa đời bình yên.”

HOT NEWS

  • Nhưng Nam bỗng nhớ ra điều gì đó. Nó rùng mình: “Má… ba còn… ai khác biết mã két không?”
    Nhưng Nam bỗng nhớ ra điều gì đó. Nó rùng mình: “Má… ba còn… ai khác biết mã két không?”
  • Tôi dành dụm suốt 8 năm xây căn biệt thự cho bố mẹ, nhưng nhà vừa xây xong thì gia đình anh chị họ chiếm hết
    Tôi dành dụm suốt 8 năm xây căn biệt thự cho bố mẹ, nhưng nhà vừa xây xong thì gia đình anh chị họ chiếm …
  • Người chồng lén lút về nhà để kiểm tra vợ, nhưng lại phải đối mặt với sự thật bất ngờ: bát gạo chưa nấu trên bàn và một cảnh tượng ám ảnh bên trong phòng ngủ khiến anh ta bàng hoàng.
    Người chồng lén lút về nhà để kiểm tra vợ, nhưng lại phải đối mặt với sự thật bất ngờ: bát gạo chưa nấu trên …
  • Vợ sốt 40°C không nấu được cơm, chồng cho ngay cái tát trời giáng, vợ ký luôn đơn ly hôn
    Vợ sốt 40°C không nấu được cơm, chồng cho ngay cái tát trời giáng, vợ ký luôn đơn ly hôn
  • Đi công tác 1 tuần trở về, con gái 5t ra đón bảo: ‘Mẹ ơi, bố giấu cô nào ở trong tủ ấy, cả tiếng rồi chưa chịu ra’
    Đi công tác 1 tuần trở về, con gái 5t ra đón bảo: ‘Mẹ ơi, bố giấu cô nào ở trong tủ ấy, cả tiếng …
  • Vợ 3 năm nhịn đói gom 400 triệu tìm con, chồng ép đưa xây nhà cho bố mẹ “nở mày nở mặt với hàng xóm”
    Vợ 3 năm nhịn đói gom 400 triệu tìm con, chồng ép đưa xây nhà cho bố mẹ “nở mày nở mặt với hàng xóm”
  • 10 năm hôn nhân, chỉ có duy nhất 2 lần vợ chồng gần gũi mà tôi có tới 7 người con
    10 năm hôn nhân, chỉ có duy nhất 2 lần vợ chồng gần gũi mà tôi có tới 7 người con
  • Bạn vay 8 chỉ vàng từ 14 năm trước để lo chữa bệnh cho con, giờ con tôi cưới bạn mang 29 triệu 600 ngàn đồng đến trả
    Bạn vay 8 chỉ vàng từ 14 năm trước để lo chữa bệnh cho con, giờ con tôi cưới bạn mang 29 triệu 600 ngàn …
  • Con ốm sốt cả ngày không kịp nấu cơm cho bố mẹ chồng đi du lịch về, vợ vào xin lỗi thì bị cả nhà chồng chửi
    Con ốm sốt cả ngày không kịp nấu cơm cho bố mẹ chồng đi du lịch về, vợ vào xin lỗi thì bị cả nhà chồng …

Bài viết mới

  • 50 Triệu Và Sự Cứu Rỗi Kỳ Quái
    50 Triệu Và Sự Cứu Rỗi Kỳ Quái
    1 Ông chủ gọi tôi lên. Tôi rất căng thẳng, …
  • “Người Con Trai Có Linh Cảm Xấu, Quyết Tâm Đào Mộ Bố Mình Lên Và Phát Hiện Sự Thật Kinh Hoàng…”
    “Người Con Trai Có Linh Cảm Xấu, Quyết Tâm Đào Mộ Bố Mình Lên Và Phát Hiện Sự Thật Kinh Hoàng…”
    “Người Con Trai Có Linh Cảm Xấu, Quyết Tâm Đào …
  • Nghiệp đến cũng nhanh đến lạ…
    Nghiệp đến cũng nhanh đến lạ…
    Hai năm trước, ông Bà Hữu – một cặp vợ …
  • Con dâu vừa sinh 2 tháng mẹ chồng đã dúi 500 triệu bảo trốn đi, đúng 20 ngày nữa hẵng quay về và cái kết…
    Con dâu vừa sinh 2 tháng mẹ chồng đã dúi 500 triệu bảo trốn đi, đúng 20 ngày nữa hẵng quay về và cái kết…
    Con dâu vừa sinh 2 tháng mẹ chồng đã dúi …
  • Khi mẹ chồng tôi biết tôi kiếm được 50 triệu 1 tháng, bà nhất quyết đưa ba người em chú tôi từ ngoài trang trại về để sống cùng chúng tôi và bắt tôi phải phục vụ họ. Tôi âm thầm lên kế hoạch và chỉ sau một ngày, chuyện không thể ngờ cũng đến
    Khi mẹ chồng tôi biết tôi kiếm được 50 triệu 1 tháng, bà nhất quyết đưa ba người em chú tôi từ ngoài trang trại …
    Từ ngày mẹ chồng biết tôi kiếm được 50 triệu …
  • Nam ngồi cạnh, vuốt ve mái tóc cô ta, ánh mắt nhìn tôi không chút gợn sóng, chỉ có sự ra lệnh lạnh lùng
    Nam ngồi cạnh, vuốt ve mái tóc cô ta, ánh mắt nhìn tôi không chút gợn sóng, chỉ có sự ra lệnh lạnh lùng
    Tiếng dao băm trên thớt đá đều đặn, khô khốc …
  • Ông đưa tờ giấy ghi sẵn số tài khoản. Không phải một mà là ba tài khoản khác nhau. Cô nhân viên gõ máy, rồi khựng lại.
    Ông đưa tờ giấy ghi sẵn số tài khoản. Không phải một mà là ba tài khoản khác nhau. Cô nhân viên gõ máy, rồi …
    Người đàn ông đó đến ngân hàng vào một sáng …
  • Tôi trúng vé số được 20 triệu nên vội vàng bế con đến công ty chồng để chia sẻ niềm vui nào ngờ khi đến nơi, tôi nghe thấy tiếng rên của phụ nữ từ ngoài cửa phòng giám đốc chồng, đúng 5 phút sau tôi khiến cả công ty chồng phải chết lặng vì bất ngờ
    Tôi trúng vé số được 20 triệu nên vội vàng bế con đến công ty chồng để chia sẻ niềm vui nào ngờ khi đến …
    Tôi trúng vé số được đúng 20 triệu.Không nhiều, nhưng …
  • Ngày ăn tân gia, tôi tình cờ nghe được bố mẹ âm mưu đưa cho gia đình chị gái tôi vào căn hộ 3 tỷ mới xây của tôi để chiếm đoạt
    Ngày ăn tân gia, tôi tình cờ nghe được bố mẹ âm mưu đưa cho gia đình chị gái tôi vào căn hộ 3 tỷ …
    Ngày làm tân gia, căn hộ hơn ba tỷ của …
  • Bố đơn thân giàu có vợ mất đã 10 năm đưa con gái đến phòng thí nghiệm để làm một xét nghiệm gen đặc biệt đắt đỏ , nhưng ngay khi nhìn thấy người dọn dẹp trước phòng, đứa trẻ liền hét lên: “Mẹ đến rồi!” và ngay sau đó thái độ của người phụ nữ khiến tất cả chết lặng…
    Bố đơn thân giàu có vợ mất đã 10 năm đưa con gái đến phòng thí nghiệm để làm một xét nghiệm gen đặc biệt …
    Vợ tôi mất đã mười năm. Tai nạn giao thông, …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]