Minh, 35 tuổi, Trưởng phòng kinh doanh của một tập đoàn công nghệ lớn, lương tháng ngót nghét 50 triệu chưa kể thưởng. Đẹp trai, phong độ, nhà xe đầy đủ, nhưng Minh mắc một “căn bệnh” nan y: Sợ lấy vợ. Với anh, phụ nữ bây giờ quá thực dụng, hoặc quá rắc rối. Anh thích cuộc sống độc thân tự do. Nhưng bố mẹ Minh ở quê thì không nghĩ thế. Năm nào về Tết, điệp khúc “Bao giờ lấy vợ?” cũng vang lên từ đầu ngõ đến cuối bếp. Đỉnh điểm là năm nay, mẹ anh tuyên bố: “Mày không dắt ai về thì đừng có vác mặt về cái nhà này nữa!”
Đang ngồi ăn phở ở quán quen đầu ngõ trong tâm trạng chán chường, Minh nhìn thấy cô nhân viên mới đang lúi húi rửa bát phía sau. Cô gái mặc bộ đồ bảo hộ rộng thùng thình, tóc búi củ tỏi rối bù, mặt mũi lem luốc nhưng đôi mắt lại sáng rực và rất nhanh nhẹn. Một ý nghĩ điên rồ lóe lên. Minh tiến lại gần, hắng giọng: “Này em, em có muốn kiếm thêm tiền tiêu Tết không?” Cô gái ngẩng lên, đôi mắt to tròn nhìn anh đầy cảnh giác: “Làm gì ạ? Em không làm chuyện bậy bạ đâu nhé.”
Minh cười khổ: “Không bậy bạ. Tôi thuê em 3 ngày Tết, đóng giả người yêu tôi về ra mắt bố mẹ. Giá 2 triệu, bao ăn ở, xong việc tôi chở về lại đây. Chỉ cần em ngoan ngoãn, dạ vâng là được.” Cô gái ngẫm nghĩ một chút, rồi gật đầu cái rụp: “Được, chốt đơn. Tôi tên Ngọc.”
Về đến quê, chiếc xe Santafe bóng loáng của Minh đỗ xịch trước sân khiến hàng xóm trầm trồ. Bố mẹ Minh mừng ra mặt, nhưng khi nhìn thấy Ngọc bước xuống, nụ cười của bà mẹ méo xệch. Dù Minh đã mua cho Ngọc vài bộ quần áo mới, nhưng cái dáng vẻ gầy gò, đôi bàn tay đỏ ửng vì nước rửa bát và làn da hơi sạm nắng của cô khiến bà không hài lòng. Trong mắt bà, con trai bà là “cực phẩm”, phải lấy tiểu thư đài các mới xứng.
Màn thử thách bắt đầu ngay trong bữa cơm tất niên. Cô bác họ hàng xúm vào soi mói. “Cháu làm nghề gì? Lương tháng bao nhiêu?” – Bà thím hỏi xéo. Minh đỡ lời: “Ngọc làm… quản lý kho, lương thấp thôi ạ.” Bà thím bĩu môi: “Thế thì sao xứng với thằng Minh. Nó làm sếp lớn, vợ phải môn đăng hộ đối chứ.” Ngọc chỉ cúi đầu cười trừ, tay vẫn thoăn thoắt gọt hoa quả, xếp ra đĩa đẹp như tranh vẽ. Cô không hề tỏ ra tự ti hay giận dỗi, ngược lại, cách cô ứng xử rất điềm đạm, nhẹ nhàng.
Đến mùng 2 Tết, khi cỗ bàn ngập nhà, mẹ Minh cố tình thử thách con dâu tương lai bằng cách để lại một đống bát đĩa của 5 mâm cỗ. “Con chịu khó rửa nhé, mẹ đau lưng quá.” Minh định xắn tay vào làm giúp thì Ngọc gạt đi: “Anh lên nhà tiếp khách đi, chuyện nhỏ này em làm vèo cái là xong.” Nhìn bóng lưng nhỏ bé của Ngọc cặm cụi bên giếng nước lạnh buốt, Minh bỗng thấy nhói lòng. Tối hôm đó, anh lén mang cho cô tuýp kem dưỡng tay. “Xin lỗi em, làm khổ em quá. Hay tôi trả thêm 1 triệu nhé?” Ngọc cười khúc khích, ánh mắt lấp lánh: “Không cần đâu, nhà anh vui mà. Lâu lắm rồi em không được ăn Tết ấm cúng thế này.”
Trong 3 ngày ngắn ngủi, sự chân thành, không đòi hỏi và nụ cười vô tư của Ngọc khiến trái tim sỏi đá của Minh rung động thật sự. Anh bắt đầu ước, giá như đây không phải là hợp đồng. Sáng mùng 3 Tết, khi Minh đang chuẩn bị đưa Ngọc trở lại thành phố thì một chiếc Mercedes Maybach sang trọng đỗ xịch trước cổng nhà anh. Cả xóm náo loạn.
Từ trên xe, Tổng Giám đốc tập đoàn nơi Minh đang làm việc bước xuống. Minh hốt hoảng chạy ra: “Sếp! Sao sếp lại đến tận quê em thế này? Vinh hạnh cho nhà em quá!” Bố mẹ Minh thấy con trai gọi “Sếp” thì khúm núm vội mời vào nhà uống nước. Ông sếp cười lớn, vỗ vai Minh: “Cậu là cánh tay phải của tôi, Tết tôi phải qua chúc sức khỏe gia đình chứ. Với lại…” – Ông ngập ngừng nhìn quanh – “Nghe đồn con gái rượu của bạn thân tôi đang trốn ở đây.”
Minh ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì từ dưới bếp, Ngọc bước lên với khay nước chè xanh. Vừa nhìn thấy Ngọc, ông Tổng Giám đốc lập tức đứng bật dậy, cúi đầu chào một cách kính cẩn: “Chào tiểu thư Bảo Ngọc! Chủ tịch Trần đang lật tung cả cái thành phố lên để tìm cô đấy ạ.”
Cả căn nhà rơi vào tĩnh lặng. Bố mẹ Minh há hốc mồm. Minh đánh rơi cả ly nước trên tay. Ngọc – cô gái rửa bát thuê với giá 2 triệu – thở dài thườn thượt, đặt khay nước xuống rồi lườm ông sếp: “Chú Hùng, cháu đã trốn kỹ thế rồi mà chú vẫn tìm ra. Mất cả vui.”
Hóa ra, Ngọc là con gái duy nhất của Chủ tịch tập đoàn bất động sản và bán lẻ hàng đầu – một “cá mập” mà công ty Minh đang khao khát được hợp tác. Vì bị bố ép đi xem mắt và bắt về tiếp quản công ty ngay lập tức, Ngọc đã nổi loạn, bỏ nhà đi “bụi” để trải nghiệm cuộc sống lao động chân tay và tìm kiếm cảm hứng tự do. Cô xin vào rửa bát ở quán phở vì… thích ăn phở ở đó.
Ông Hùng (sếp của Minh) quay sang vỗ vai anh nhân viên đang chết sững: “Cậu Minh, cậu giỏi lắm. Cả giới thượng lưu không ai cưa đổ được tiểu thư Ngọc, thế mà cậu lại đưa được cô ấy về quê ăn Tết rửa bát. Tôi nể cậu!”. Bố mẹ Minh lúc này mặt cắt không còn giọt máu, vừa sợ vừa hối hận vì mấy ngày qua đã bắt “lá ngọc cành vàng” ngồi rửa bát ngoài giếng.
Ngọc quay sang nhìn Minh, lúc này đang bối rối cực độ. Cô mỉm cười, không còn vẻ khép nép của cô gái rửa bát, mà là thần thái sang trọng, tự tin vốn có: “Hợp đồng 2 triệu kết thúc nhé. Giờ chúng ta nói chuyện nghiêm túc được không, anh Trưởng phòng?”
Minh lái xe đưa Ngọc về thành phố, nhưng không khí trong xe ngột ngạt hơn hẳn. “Anh giận à?” – Ngọc hỏi. “Anh sốc.” – Minh thú nhận – “Anh tưởng em nghèo, anh định sau đợt này sẽ tán tỉnh em, lo cho em đi học nghề khác. Ai ngờ em lại là… bà hoàng. Giờ anh thấy mình như gã hề.”. Ngọc bật cười, nắm lấy tay Minh: “Trong 3 ngày qua, anh là người đầu tiên bênh vực em khi họ hàng chê bai, là người mang kem dưỡng tay cho em, và nhìn em bằng ánh mắt chân thành chứ không phải vì khối tài sản của bố em. Em giàu, nhưng em thiếu một người đàn ông dám yêu con người thật của em.”
Cô nháy mắt tinh nghịch: “Với lại, anh nợ em 2 triệu tiền công chưa trả đấy nhé. Trả bằng cả cuộc đời được không?”
Một năm sau, đám cưới của Minh và Ngọc diễn ra. Không phải là một hôn lễ xa hoa phô trương như báo chí đồn thổi, mà là một bữa tiệc ấm cúng tại chính quê nhà Minh. Và dĩ nhiên, không ai dám bắt cô dâu rửa bát nữa. Minh vẫn làm Trưởng phòng, nhưng giờ đây anh có thêm một chức vụ mới quan trọng hơn: Người chồng yêu chiều “cô gái rửa bát” nhất thế gian. Hiện tại Minh đang tất bật chuẩn bị cho lễ kỉ niệm 1 năm ngày cưới, điều hạnh phúc lớn hơn Là Ngọc đã mang trong mình giọt máu của anh được 4 tháng rồi. Đến giờ Minh vẫn không dám tin vào sự thật, cứ nghĩ là mình đang mơ vậy…

