Cậy lương 600 triệu, em chồng ngang nhiên t//át tôi trước mặt cả nhà, tôi lập tức gọi một cuộc điện thoại khiến lương của cô ta trở về số 0 tròn trĩnh…
Tôi và chồng cưới nhau được 5 năm. Chúng tôi sống ở thành phố, còn bố mẹ chồng và em gái chồng vẫn ở quê. Trước nay, tôi luôn cố gắng vun vén, kính trên nhường dưới, bởi nghĩ rằng cưới vào nhà người ta, dâu con phải biết điều.
Em chồng tôi – Thảo – nhỏ hơn tôi 5 tuổi, vừa ra trường đã may mắn được nhận vào một tập đoàn lớn. Năng lực có, ngoại hình xinh, lại khéo ăn nói, nên chỉ sau 3 năm, cô ta đã leo lên vị trí quản lý, lương nghe đâu lên đến 600 triệu/tháng nhờ hoa hồng và cổ phần. Từ đó, Thảo bắt đầu thay đổi thái độ – kiêu ngạo, coi thường tất cả, kể cả anh trai và chị dâu.
Tôi vẫn im lặng cho qua, vì nghĩ người trẻ đôi khi bốc đồng. Nhưng sự việc hôm đó thì tôi không thể nhịn được nữa.
Hôm ấy, nhà tôi tổ chức bữa cơm mừng sinh nhật mẹ chồng. Tôi đích thân chuẩn bị từ sáng sớm, làm đủ món bà thích. Thảo đi xe sang về, mở cửa cái rầm, không thèm chào ai, chỉ ném túi xách lên bàn rồi nói:
– Trời ơi, nhà này lúc nào cũng toàn mùi dầu mỡ. Chị làm bếp thì ít thôi, nhìn chị luộm thuộm quá!
Mẹ chồng tôi nhíu mày:
– Thảo, nói năng cho đàng hoàng, chị dâu con nấu cho cả nhà ăn đấy!
Nhưng cô ta chỉ cười nhạt:
– Con nói thật mà mẹ, nhìn chị ấy chẳng có tí phong thái phụ nữ hiện đại nào. Em mà kiếm 600 triệu/tháng như em thì đã thuê đầu bếp riêng rồi.
Tôi vẫn cố nén giận, đặt đĩa cá kho xuống bàn và nói nhẹ:
– Em nói vậy là không phải, chị nấu ăn vì tình cảm với gia đình, đâu phải ai cũng lấy tiền ra để đo giá trị.
Thảo trừng mắt nhìn tôi, rồi bất ngờ bốp! – cô ta tát thẳng vào mặt tôi trước sự sững sờ của cả nhà.
– Chị thì biết gì mà dạy tôi? Một người chỉ biết bám anh tôi sống, dựa dẫm tiền chồng mà cũng mở miệng dạy dỗ người kiếm 600 triệu sao?
Không khí lặng ngắt. Mẹ chồng tôi run run đứng dậy, định nói gì đó thì tôi giơ tay ra hiệu. Tôi nhìn thẳng vào Thảo, giọng bình thản nhưng lạnh lùng:
– Em nói đúng, chị không kiếm 600 triệu. Nhưng chị biết rõ, công ty em đang làm là do ai đầu tư vốn ban đầu.
Thảo hơi khựng lại, rồi cười khẩy:
– Liên quan gì đến chị?
Tôi không đáp. Tôi rút điện thoại ra, bấm số, nói ngắn gọn:
– Anh Nam, tôi là Hương – vợ của anh Hùng đây. Tôi đề nghị anh xem lại vị trí trưởng nhóm marketing ở công ty bên anh, nhân viên tên Nguyễn Thảo. Tôi vừa bị cô ấy tát giữa bàn ăn vì dám “không bằng người kiếm 600 triệu”. Tôi nghĩ, nhân cách như thế không xứng đáng đại diện cho thương hiệu lớn của anh.
Nghe đến tên “Anh Nam”, mặt Thảo trắng bệch. Cô ta lắp bắp:
– Chị… chị đừng có làm quá. Anh Nam là…
Tôi nhìn cô ta, mỉm cười nhạt:
– Là bạn học của chị hồi đại học, cũng là người đã mời chị về làm truyền thông cho công ty anh ấy.
Không khí trong phòng im phăng phắc. Thảo bỗng toát mồ hôi, mặt tái mét. Chồng tôi cũng chết lặng, còn mẹ chồng chỉ biết ngồi ôm đầu, thở dài.
Mười lăm phút sau, điện thoại của Thảo đổ chuông. Cô ta nghe máy, khuôn mặt dần dần đanh lại, rồi ngồi thụp xuống ghế. Tôi vẫn nghe rõ giọng nói trong điện thoại vọng ra:
– Thảo, tôi buộc phải tạm ngưng hợp đồng. Cô có thể nghỉ từ ngày mai.
Cô ta buông điện thoại, mắt đỏ hoe, run rẩy nhìn tôi:
– Chị… chị làm vậy thật à?
Tôi nhìn em chồng – người từng kiêu ngạo, tự cho mình quyền sỉ nhục người khác – rồi nói chậm rãi:
– Không, chị không làm gì cả. Chị chỉ nói sự thật. Người giỏi thực sự không bao giờ cần chứng minh bằng cách hạ thấp người khác, lại càng không bao giờ tát chị dâu mình trước mặt bố mẹ.
Tối đó, Thảo thu dọn đồ, lặng lẽ rời khỏi nhà, chẳng nói thêm câu nào.
Ba ngày sau, tôi nhận được tin nhắn từ Thảo:
“Chị ơi, em xin lỗi. Em đã bị hủy hợp đồng chính thức, mọi thứ mất hết. Em mới hiểu, sự ngạo mạn của mình khiến em trả giá đắt thế nào. Cảm ơn chị vì đã cho em một bài học.”
Tôi đọc xong chỉ thở dài. Tôi không hả hê, cũng không oán giận. Đôi khi, sự trả giá không đến từ lòng thù hận, mà là hậu quả tất yếu của những gì ta gieo ra.
Từ hôm đó, Thảo không còn là cô gái kiêu căng như trước. Cô xin việc ở một công ty nhỏ, bắt đầu lại từ đầu, lặng lẽ và khiêm tốn hơn.
Mẹ chồng nhìn tôi, nắm tay nói khẽ:
– Con xử lý rất đúng mực. Mẹ mừng vì con không để hận thù chiếm lấy lòng mình.
Tôi cười, nhẹ như gió:
– Con chỉ nghĩ, đôi khi một cú tát không làm đau bằng một bài học về nhân cách, mẹ ạ.
Và tôi tin, Thảo rồi cũng sẽ hiểu: Giá trị thật của con người không nằm ở con số lương bao nhiêu, mà nằm ở cách họ đối xử với người khác khi đang đứng ở trên cao.