Tuấn là mẫu đàn ông mà bao người ngoài nhìn vào đều ngưỡng mộ — có công việc ổn định, ăn nói khéo léo và bề ngoài chững chạc. Nhưng chỉ có My, người vợ đầu gối tay ấp, mới hiểu hết con người thật của anh: gia trưởng, ích kỷ và đầy tự cao. Ngay từ khi cưới nhau, Tuấn đã đặt ra vô số “luật lệ” trong nhà. Anh bắt My phải nghe lời tuyệt đối, từ chuyện bếp núc, ăn mặc cho đến việc dạy con. Chỉ cần My nói khác ý chồng, anh sẵn sàng đập bàn, quát lớn: “Cô là đàn bà, biết gì mà cãi! Nhà này tôi nói là phải nghe!”
Mẹ chồng cô – bà Hoa – cũng chẳng khá hơn. Là người phụ nữ buôn bán giàu có, bà luôn khinh thường My vì cô xuất thân nhà nông. Sáng chưa kịp dọn dẹp, bà đã mắng: “Làm dâu mà chậm chạp thế này à? Nhà tôi không nuôi báo cô đâu!”. Bữa cơm nào cũng là những lời soi mói, so sánh con dâu “quê mùa, vô tích sự”. Thương con, My từng muốn đi làm lại để phụ giúp kinh tế, nhưng Tuấn quát: “Cô ở nhà chăm con cho tử tế đi, ra ngoài lại lắm mồm, tôi không thích vợ giao du linh tinh!”.
Thế là cô chấp nhận nghỉ việc, quanh quẩn bên căn bếp, những bữa cơm, những tiếng khóc con thơ, và nỗi cô đơn chồng chất. Dù bị khinh miệt, My vẫn cố nhẫn nhịn. Cô nghĩ, chỉ cần mình hi sinh, giữ được gia đình, con có cha, là đủ. Nhưng đời đâu như cô nghĩ. Một buổi chiều, My vô tình thấy tin nhắn của chồng với người phụ nữ lạ — những lời yêu thương, hẹn hò ngọt ngào. Cô chết lặng…
Khi đối chất, Tuấn không hề chối, thậm chí còn cười nhạt: “Cô nhìn lại mình đi! Cả ngày luẩn quẩn trong bếp, người thì sồ sề, nói chuyện thì quê mùa. Tôi chán ngấy rồi.” My chỉ biết đứng khóc, còn mẹ chồng thì lạnh lùng nói như tạt nước sôi: “Đàn ông có đi ra ngoài tí cũng phải thôi. Đàn bà như cô giữ làm sao được lòng người ta?”. Cú đánh cuối cùng đến vào một buổi tối mưa, khi ả nhân tình của Tuấn gọi điện thẳng cho My, giọng đầy thách thức: “Chị giữ chồng kĩ quá làm gì, tôi đang mang bầu con trai của anh ấy rồi đấy.”
Câu nói như nhát dao cắm sâu vào tim My. Cô nhìn đứa con gái nhỏ đang ngủ say bên cạnh, nước mắt rơi lã chã. Cô hiểu rằng, mình không thể tiếp tục sống trong căn nhà này nữa.Không phải vì cô yếu đuối, mà vì cô muốn con được lớn lên trong một nơi không có dối trá và khinh miệt. Sáng hôm sau, My lặng lẽ đến tòa nộp đơn ly hôn. Tuấn ký ngay, như trút được gánh nặng. Bà Hoa còn hả hê: “Ly hôn là đúng. Loại đàn bà nhà quê như cô không xứng với con trai tôi!”.
Ngày phiên tòa ly hôn kết thúc, My bế con gái ba tuổi, một tay kéo chiếc vali nhỏ, một tay lau nước mắt. Phía sau, tiếng chồng cô – Tuấn – vẫn gằn lên đầy giễu cợt: “Rời khỏi tôi, mẹ con cô cháo không có mà húp đâu. Để xem cô sống được mấy ngày ngoài kia!”. Còn mẹ chồng, bà Hoa – người phụ nữ giàu có và quyền lực trong vùng – khoanh tay đứng nhìn, môi nhếch cười: “Đời tôi chưa từng gặp đứa con dâu nào vô phúc như cô. Nhà tôi bao đời gia giáo, thế mà dính phải cô gái quê mùa, vừa nghèo vừa đẻ con gái. Giờ ly hôn là phước cho nhà tôi đấy!”
My siết chặt tay con gái, cố gắng nuốt nước mắt. Cô đã chịu đựng đủ rồi: chồng ngoại tình, đánh đập, sỉ nhục, mẹ chồng thì coi cô như cái gai. Ngôi nhà từng là tổ ấm giờ chỉ còn là địa ngục. “Mẹ con tôi đi rồi sẽ sống tốt, mẹ không cần lo.” Câu nói ấy là tất cả lòng kiêu hãnh cuối cùng mà My dành cho họ.
Rời khỏi cổng tòa án, trời đổ mưa tầm tã. My bế con, đứng trú dưới mái hiên cũ, lòng trống rỗng. Trong túi cô chỉ còn vài trăm nghìn. Không cha mẹ, không người thân – cô gái trẻ ngày nào từng tin vào tình yêu, giờ chỉ có duy nhất một đứa bé 3 tuổi trong tay. Đêm đó, hai mẹ con ngủ tạm trong căn phòng trọ nhỏ ven đô. Con bé ho khan, My vừa dỗ con vừa khóc: “Rồi mẹ sẽ cố gắng. Mẹ hứa con sẽ có một cuộc sống khác, không ai được quyền coi thường hai mẹ con nữa…”
5 năm sau… Một buổi sáng mùa thu, khu trung tâm thành phố náo nhiệt vì buổi khánh thành của Tập đoàn A.D – công ty bất động sản đang nổi như cồn. Tên của Tổng giám đốc Nguyễn Khánh My trở thành hiện tượng trong giới kinh doanh. Người phụ nữ trẻ trong bộ vest trắng thanh lịch, ánh mắt tự tin mà trầm tĩnh cúi người cảm ơn mọi người, phía sau là cô bé 8 tuổi trong bộ váy trắng cầm bó hoa, miệng cười tươi gọi: “Mẹ ơi, con chúc mừng mẹ nhé!”
Không ai biết rằng – người phụ nữ thành đạt ấy chính là cô vợ từng bị chồng đuổi ra khỏi nhà năm nào. Trong khi đó, bên nhà chồng cũ, Tuấn vừa bị công ty sa thải vì làm ăn thất thoát.Mẹ anh thì vừa mới vỡ nợ sau vài phi vụ đầu tư thua lỗ. Căn biệt thự từng kiêu hãnh giờ bị ngân hàng niêm phong. Và đứa con trai của cô bồ mà anh yêu chiều nuôi nấng gần 4 năm qua không ngờ lại là con của kẻ khác. Tuấn gục ngã hoàn toàn… Cả nhà 3 người phải ra ngoài thuê căn phòng trọ chật hẹp 20 m2. Không bao giờ anh tưởng tượng nhà mình lại lâm cảnh này…
Một buổi chiều… My đang rời khỏi văn phòng thì thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước cổng. Là Tuấn – gầy gò, hốc hác, ánh mắt hối hận. “My… anh… xin lỗi. Năm đó anh mù quáng. Giờ mẹ anh cũng bệnh nặng rồi. Anh chỉ muốn… xin lỗi em và con.”. My đứng im giây lát. Bên trong, con gái cô – bé An – vừa chạy ra, ríu rít: “Mẹ ơi, về thôi. Hôm nay mẹ hứa nấu canh cá cho con mà!”. Cô cúi xuống xoa đầu con, rồi nhìn thẳng vào Tuấn, giọng điềm tĩnh nhưng cứng rắn:
“Anh từng nói mẹ con tôi rời khỏi anh thì cháo không có mà húp. Nhưng nhờ câu nói đó, tôi mới biết mình phải đứng dậy, phải làm lại từ đầu. 5 năm qua, tôi học, tôi làm, tôi gây dựng. Không phải để trả thù, mà để chứng minh – phụ nữ không cần đàn ông vẫn có thể sống tốt, miễn là có nghị lực.”
Chào anh…

