Đêm tân hôn, khi chồng đã ngủ say, mẹ chồng đưa cho tôi 10 cây vàng qua cửa sổ và bảo hãy trốn khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ…
Trời đã khuya. Kim đồng hồ chỉ đúng 1 giờ sáng.
Tôi ngồi bất động trong căn phòng mới cưới, nghe tim mình đập như tiếng gõ cửa. Ngoài kia, gió thổi ràn rạt qua vườn chuối, tiếng chó sủa xa xa khiến cả ngôi nhà như run lên theo từng cơn.
Đáng lẽ giờ này, tôi đang là cô dâu hạnh phúc nhất.
Đáng lẽ, đây phải là đêm đầu tiên của một cuộc hôn nhân ấm áp, chứ không phải một đêm lạnh lẽo đến mức khiến tôi muốn biến mất.
Chiếc đèn ngủ hắt ánh sáng vàng yếu ớt lên vách tường loang lổ. Trên giường, người chồng mới cưới của tôi — anh Huy — nằm quay lưng lại, hơi thở nặng và gấp, như đang mơ một giấc mộng đầy bực dọc. Tôi nhìn bóng lưng anh mà tim quặn thắt. Chúng tôi mới cưới được nửa ngày, vậy mà giữa hai người đã là cả một khoảng cách không thể bước qua.
Tôi không biết có phải mình đã quá vội vàng.
Chúng tôi chỉ quen nhau năm tháng. Anh hiền lành, ít nói, hay giúp người, lại có công việc ổn định.
Khi anh ngỏ lời cầu hôn, bố mẹ tôi mừng lắm. “Con gái ba mươi rồi, gặp được người tử tế là phước,” mẹ tôi nói thế. Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi không dám mơ cao sang, chỉ cần một mái nhà bình yên.
Nhưng ngay ngày cưới, tôi đã thấy vài điều lạ.
Lúc trao nhẫn, tay anh run run, mồ hôi rịn đầy trán. Khi khách khứa về hết, anh đột nhiên trở nên nóng nảy, gằn giọng vì những chuyện rất nhỏ. Mẹ chồng tôi — bà Lành — chỉ lặng im, mắt đỏ hoe, như người đang giữ một điều gì không dám nói.
Tôi cứ cho rằng đó chỉ là mệt mỏi.
Cho đến khi đêm xuống, mọi thứ bắt đầu trở nên khác thường.
Tôi không ngủ được. Cảm giác bất an cứ len lỏi trong từng nhịp thở. Ngoài cửa sổ, trăng lấp ló sau mây, bóng cây in lên tường như những bàn tay mảnh khảnh đang bò đến gần.
Rồi đột nhiên, cánh cửa sổ khẽ rung.
Một tiếng “cạch” rất khẽ. Ai đó đang gõ.
Tôi giật mình, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực. Ánh sáng yếu hắt qua khe cửa, soi rõ khuôn mặt người phụ nữ đang thò đầu vào.
Mẹ chồng tôi.
Bà mặc áo nâu, tóc xõa, mắt ngấn nước.
Giọng bà run rẩy, thì thào:
– Con ơi… dậy đi. Mau mở cửa sổ.
Tôi kinh ngạc:
– Mẹ? Có chuyện gì vậy?
Mẹ chồng đưa túi vải cho tôi, giọng nghẹn lại:
– Cầm lấy… rồi đi đi, trước khi quá muộn.
Tôi ch;;ế;t lặng.
“Đi ư? Vì sao phải đi? Đêm tân hôn của tôi… tại sao lại thế này?”
Nhưng ánh mắt của bà – vừa sợ hãi, vừa thương xót – khiến tôi hiểu: có điều gì đó khủng khiếp đang bị che giấu trong căn nhà này.
Tôi run rẩy thu dọn vài món đồ. Mỗi tiếng động đều khiến tôi thót tim. Anh Huy vẫn nằm mê man, hơi thở nặng nề. Tôi lấy chiếc vali nhỏ, nhét túi vàng vào giữa….
…Nhưng trước khi kéo khoá vali, tôi chợt khựng lại.
Một câu hỏi hiện lên trong đầu, rõ ràng và sắc như dao:
“Nếu mẹ chồng bảo tôi đi… vậy còn bà thì sao?”
Tôi quay lại. Bà Lành vẫn đứng ngoài cửa sổ, đôi bàn tay run run bám vào khung gỗ, mắt nhìn tôi như van như cầu.
Tôi hạ giọng:
– Mẹ cũng đi với con nhé? Con không thể bỏ mẹ lại được…
Nước mắt bà rơi. Bà khẽ lắc đầu:
– Mẹ không đi được… Mẹ còn phải ở đây… vì một người… và vì một lời hứa…
Giọng bà nghẹn lại, như có ngàn mũi kim chặn ngay cổ họng. Trong bóng tối, gương mặt bà như già đi cả chục tuổi.
Tôi càng hoang mang:
– Mẹ… rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Sao con phải chạy trốn? Còn anh Huy… anh ấy làm sao?
Bà ngập ngừng một giây, rồi nói một câu khiến tôi lạnh sống lưng:
– Con phải đi trước khi nó thức dậy.
– … Nó…? – Tôi thì thầm. – Mẹ đang nói về ai?
Bà đáp, gần như không có hơi thở:
– Người nằm trên giường đó… không phải Huy nữa.
Tim tôi như ngừng đập.
Tôi quay phắt lại nhìn. Người đàn ông trên giường vẫn nằm im như cũ, nhưng đột nhiên cái bóng của anh – dưới ánh đèn ngủ – dài hơn kỳ lạ… như không phải bóng của một con người.
Tôi lùi lại, run bắn:
– Ý mẹ là… anh ấy bị… nhập à? Bị làm sao?
Bà Lành siết chặt mép cửa sổ:
– Nó bị thứ đó… ám suốt ba năm rồi. Thứ ấy dai như máu, không rời được. Mẹ đã tìm thầy cúng, tìm bác sĩ… nhưng vô ích. Nó chỉ ngủ yên khi có người mới… trở thành vợ nó.
Câu nói cuối cùng rơi xuống, nặng như một bản án.
Tôi lắp bắp:
– Mẹ… mẹ cưới tôi cho Huy là để… thay thế mẹ ư?
Bà bật khóc, đầu lắc liên hồi:
– Không! Mẹ không muốn. Mẹ van cả làng không ai dám gả con gái. Người ta bảo nhà này có bóng… có người khác sống chung.
Bà nhìn tôi đầy tuyệt vọng:
– Mẹ cầu trời, cầu đất đừng để con rơi vào cảnh này… nhưng mẹ không còn lựa chọn.
Tôi lạnh toát từ gáy đến chân.
Bỗng, phía sau tôi vang lên một tiếng động nhẹ.
Cọt kẹt.
Tiếng giường rung. Có ai đó… đang ngồi dậy.
Gió trong phòng tắt lịm. Không khí đặc quánh lại như bùn.
Giọng trầm khàn, không giống Huy… vọng lên từ phía sau:
– Em đi đâu… vậy?
Tôi đông cứng. Từng sợi tóc dựng đứng.
Tôi không dám quay lại.
Bà Lành thì thào, mặt tái mét:
– Chạy đi con. Nếu con quay lại, con sẽ không bao giờ thoát được nữa.
Tôi siết chặt vali, trái tim như muốn nổ tung.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu:
Đêm tân hôn này không phải là khởi đầu của hạnh phúc…
Mà là đêm đầu tiên của cuộc trốn chạy để sống sót.

