Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Đi công tác 1 tháng, vừa về tới nhà, chồng liền giục em rối rít: Về phòng thôi, nhớ vợ lắm rồi…ai ngờ lại là bi kịch…

Đi công tác 1 tháng, vừa về tới nhà, chồng liền giục em rối rít: Về phòng thôi, nhớ vợ lắm rồi…ai ngờ lại là bi kịch…

Thanh Thanh 14 Tháng 6, 2025

Đi công tác 1 tháng, vừa về tới nhà, chồng liền giục em rối rít: “Về phòng thôi, nhớ vợ lắm rồi.” Em cười, chẳng ngờ cái ôm siết đó là màn khởi đầu cho chuỗi ngày em không thể nào quên. Bởi không chỉ có chồng em đang chờ trong căn nhà ấy.

Sài Gòn, đầu tháng Năm, mưa đầu mùa bất chợt như tâm trạng một người đàn bà vừa bước ra khỏi sân bay sau một tháng trời lăn lộn công việc ở Hà Nội. Lan kéo vali, trong lòng rộn ràng. Không phải vì dự án thành công—dù đúng là nó khiến cô hãnh diện—mà vì cuối cùng cô cũng được về với mái ấm của mình. Với Tuấn, người đàn ông luôn nói yêu cô mỗi đêm trước khi ngủ.

Lan mở cửa nhà bằng vân tay, tim đập nhanh như lần đầu về thăm người yêu. Căn nhà hai tầng yên tĩnh, thoảng mùi nước lau sàn mới. Cô chưa kịp đặt vali xuống, tiếng chân chạy lộp bộp vang lên từ cầu thang.

— “Về rồi à vợ yêu!” — Tuấn ôm chầm lấy Lan như thể cả năm rồi anh chưa gặp cô. Anh siết chặt đến mức làm cô ngạt thở, rồi cười toe toét:— “Về phòng thôi! Nhớ vợ lắm rồi!”

Lan bật cười, nép vào vai chồng. Mùi mồ hôi quen thuộc, hơi thở vội vàng, ánh mắt lấp lánh – tất cả khiến cô thấy bình yên. Cô gật đầu:— “Chờ em tắm cái đã.”

Tuấn xị mặt như con nít, nhưng rồi gật đầu. Trong lúc Lan tắm, anh mở nhạc, pha sẵn ly nước cam để trên bàn. Những điều nhỏ nhặt như vậy, tưởng đơn giản, nhưng Lan luôn trân quý.

Tối đó, cả hai ôm nhau ngủ như chưa từng xa cách. Tuấn thủ thỉ những điều ngọt ngào, còn Lan cảm thấy may mắn. Có bao nhiêu người phụ nữ ngoài kia phải gồng gánh cả thế giới, còn cô thì có một người đàn ông luôn đứng sau mình, dịu dàng, chăm sóc.

Sáng hôm sau, Tuấn dậy sớm, tự tay làm bữa sáng: trứng chiên, bánh mì, và một ly cà phê sữa đá đúng kiểu Lan thích. Anh bảo:— “Lấy lại sức đi, vợ làm giỏi rồi, giờ để chồng phục vụ.”

Lan cười tít mắt. Có thể người ta nói đàn ông Việt ít khi lãng mạn, nhưng chồng cô là một ngoại lệ hiếm hoi.

Nhưng hạnh phúc, đôi khi giống như miếng kính—trong suốt, đẹp đẽ, nhưng dễ vỡ hơn bao giờ hết.

Ba hôm sau, Lan phát hiện một chiếc dây buộc tóc màu đỏ kẹp dưới gối trong phòng ngủ. Không phải của cô—cô không dùng loại đó, càng không phải màu đó.

Cô cầm nó lên, nhìn một lúc lâu. Tim cô không đập mạnh, không ghen tuông, mà chỉ khẽ trầm xuống như một bản nhạc chùng. Đàn bà thường có giác quan thứ sáu. Lan không nói gì.

Tối đó, khi đang nằm gối đầu trên tay chồng, cô hỏi nhẹ:— “Trong thời gian em đi, có ai ghé nhà mình không?”

Tuấn trả lời không chút do dự:— “Có thằng Hưng ghé mượn cái máy khoan, còn ai nữa đâu.”

— “Ừ.” – Lan cười, nhẹ như gió.

Một tuần sau, Lan dọn lại tủ quần áo. Ở ngăn cuối, nơi cô thường cất đồ mùa đông, có một chiếc khăn quàng cổ nữ – hàng Zara, còn mới, và thoảng mùi nước hoa Versace Bright Crystal. Không phải của cô.

Lần này thì tim cô nhói lên thật. Cô ngồi phịch xuống sàn, đầu óc quay cuồng. Cô không nói gì với Tuấn. Cô chỉ lặng lẽ lướt camera an ninh lưu trữ trong ổ cứng trong góc bếp—mà Tuấn tưởng cô đã tháo từ năm ngoái.

Cô tua lại những ngày cô vắng nhà.

Và rồi cô thấy. Một người phụ nữ tóc nâu, vóc dáng thon gọn, bước vào nhà lúc 9h tối ngày thứ 15 cô đi công tác. Tuấn mở cửa, hôn lên trán người đó. Không gian không có âm thanh, nhưng hình ảnh quá rõ ràng.

Họ lên phòng ngủ. Cửa đóng lại.

Lan cảm thấy buồn nôn. Cô ngồi trên ghế, tay siết chặt con chuột máy tính. Một phần trong cô muốn đập phá, la hét, chất vấn. Nhưng một phần khác—lạnh lùng hơn—đang lên kế hoạch.

Cô không phải kiểu phụ nữ khóc lóc níu kéo. Cô yêu, nhưng không mù quáng.

Tối hôm đó, Tuấn về nhà muộn. Lan vẫn ngồi trong bếp, ánh đèn trắng hắt lên khuôn mặt vô cảm của cô. Trên bàn là hai ly nước cam. Một ly có độc.

Không phải là độc chết người. Chỉ là vài giọt thuốc ngủ hạng nặng mà bạn cô – bác sĩ nội trú – từng đưa để Lan “ngủ cho dễ” mỗi khi stress.

Tuấn uống xong, gục lên bàn sau 15 phút.

Lan lấy điện thoại của chồng. Mật khẩu là ngày cưới – vẫn như cũ. Trong thư mục “Ảnh ẩn”, có hàng chục tấm chụp cô gái ấy, cả khi ngủ lẫn khi khỏa thân.

Lan lưu lại tất cả. Rồi cô ngồi nhìn chồng ngủ say như đứa trẻ.

“Em không cần đánh ghen, không cần khóc lóc. Em sẽ để anh tự nếm quả báo từ cuộc đời này.”

Cô mở tủ, xếp quần áo vào vali. Nhưng trước khi rời đi, cô đặt lại chiếc dây buộc tóc màu đỏ lên gối. Như một lời nhắn.

Lan không bỏ đi ngay trong đêm. Cô thuê một căn hộ dịch vụ ở quận 2, rời nhà lúc 5h sáng khi Tuấn còn chưa tỉnh. Trời Sài Gòn còn xám xịt, mùi mưa hôm trước vẫn còn vương lại trên con đường Nguyễn Văn Hưởng. Lan ngồi trên xe taxi, tay siết chặt điện thoại – nơi chứa tất cả bằng chứng về sự phản bội. Cô không biết mình đang giận chồng hay giận chính bản thân vì đã tin tưởng quá nhiều.

Mấy hôm sau, Tuấn gọi, nhắn, tìm đến chỗ làm, thậm chí gọi cả cho mẹ Lan ở quê, nhưng cô chỉ nhắn một câu duy nhất:“Cho em thời gian.”

Lan tìm đến Ngọc – bạn thân từ thời đại học, hiện đang làm trong một công ty truyền thông. Ngọc là kiểu phụ nữ từng trải, từng bị phản bội, từng ly hôn và giờ đang sống độc lập, tự tin. Khi nghe Lan kể hết mọi chuyện, Ngọc chỉ nói một câu:

— “Muốn tha thứ hay muốn rời bỏ là quyền của mày. Nhưng dù chọn gì, cũng phải là người chủ động, chứ đừng để bị dắt mũi.”

Lan gật đầu. Cô không muốn mình là nạn nhân nữa. Một tháng trời cô lặng lẽ điều tra – không phải để làm lớn chuyện, mà để hiểu thật sự con người mà cô đã chung sống 5 năm là ai.

Và rồi, một phát hiện khiến cô rơi nước mắt không phải vì đau, mà vì chua chát.

Cô gái đó – người xuất hiện trong camera, tên là Thư – nhân viên thực tập trong công ty Tuấn. Tuấn là phó giám đốc phụ trách kỹ thuật, còn Thư chỉ mới 22 tuổi, vừa ra trường.

Lan lần theo Instagram của cô gái, phát hiện nhiều tấm hình chụp “trùng hợp” trong quán cà phê mà Lan và Tuấn từng hẹn hò, thậm chí có cả ảnh bóng dáng Tuấn chụp nghiêng qua ly nước. Trong caption, Thư viết:

“Chờ anh mãi cũng chỉ là cái bóng…”

Lan đọc và ngỡ ngàng. Cô chợt hiểu ra một điều còn đau hơn cả sự phản bội thể xác: Tuấn không chỉ lên giường với người khác, anh còn khiến người ta yêu anh thật lòng.

Ngày thứ 29 sau khi rời nhà, Lan hẹn gặp Tuấn ở một quán cà phê trong hẻm yên tĩnh trên đường Lý Tự Trọng. Cô mặc váy trắng, tóc xõa nhẹ, không trang điểm nhiều – nhưng ánh mắt thì không còn là Lan của một tháng trước.

Tuấn đến, dáng vẻ tiều tụy, quần áo nhăn nhúm. Anh ngồi xuống, không nói gì. Chờ Lan lên tiếng.

— “Anh yêu cô bé đó không?” – Lan hỏi, giọng bình thản.

Tuấn không ngờ Lan hỏi thẳng đến vậy. Anh lúng túng:

— “Không… chỉ là phút yếu lòng, với lại… em đi lâu quá… anh… thấy cô đơn…”

— “Vậy nếu em cũng yếu lòng, cũng thấy cô đơn trong một tháng xa chồng, em có quyền ngủ với người đàn ông khác không?”

Tuấn cứng họng.

Lan rút từ túi ra một chiếc USB, đặt lên bàn.

— “Trong này là clip từ camera, hình ảnh trong điện thoại anh, và đoạn chat anh dỗ dành cô bé đó gọi anh là ‘chồng’. Em không muốn dùng nó. Nhưng em muốn anh biết, em không ngu.”

Tuấn cúi đầu, mặt đỏ bừng. Không biết là vì xấu hổ hay tức giận.

Lan tiếp tục:

— “Em không cần anh quỳ gối xin lỗi. Em chỉ muốn biết: từ giờ trở đi, anh có còn xứng đáng là người đàn ông mà em chọn đồng hành nữa không?”

Im lặng. Tuấn không trả lời. Anh chỉ khóc.

Nhưng nước mắt đàn ông, với Lan bây giờ, không còn sức nặng.

Một tuần sau, Lan gửi đơn ly hôn.

Không ồn ào. Không tố cáo. Không đánh ghen.

Cô rút khỏi căn nhà chung, chỉ lấy theo laptop, ít quần áo, và con mèo cưng. Tài sản – nhà đứng tên chung – cô không tranh giành. “Chồng cũ” không phải là người đáng để níu giữ.

Thời gian trôi qua. Ba tháng sau, Lan mở một quán cà phê nhỏ ở Thảo Điền – nơi có khoảng sân ngập nắng và hàng giấy hồng leo quanh ban công. Quán mang tên “Sau Mưa”, như chính câu chuyện đời cô – đã đi qua giông tố để đứng vững một mình.

Một ngày nọ, Thư – cô gái năm xưa – ghé quán. Cô mặc áo dài đi làm, dáng vẻ không còn vô tư như trong ảnh. Thư đi cùng một cô bạn. Khi thấy Lan, ánh mắt Thư sững lại.

Lan gật đầu, nở nụ cười nhẹ. Không cay nghiệt, không trách móc.

Khi Thư lấy cà phê mang đi, cô khẽ nói:

— “Em xin lỗi. Em không biết chị là ai, cho đến khi… quá muộn.”

Lan chỉ đáp:

— “Không sao. Ai cũng từng sai. Quan trọng là biết dừng lại trước khi hủy hoại chính mình.”

Thư rơi nước mắt. Cô cúi đầu, rời đi.

Lan nhìn theo, lòng không còn giận. Cô biết: tha thứ không phải cho người khác, mà là cho chính mình.

Cuối năm ấy, Lan tham gia một chương trình mentoring cho nữ doanh nhân trẻ. Trong buổi chia sẻ, có người hỏi:

— “Chị từng trải qua cú sốc nào lớn nhất trong đời không?”

Lan cười.

— “Tôi từng nghĩ mất một người đàn ông là mất cả thế giới. Nhưng hóa ra, chỉ là tôi tìm lại chính mình.”

Mọi người vỗ tay. Lan thấy lòng mình an yên.

Và ngoài ban công, hoa giấy vẫn nở rực rỡ – như chưa từng có cơn mưa nào ghé qua.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Lỡ có b:ầu trước khi cưới, nhà trai chỉ mang lễ gồm 2 nai chuối với 1 hộp keo sang nhà dạm ngõ hỏi cưới. Mẹ anh nói thẳng vì tôi cố bẫy con trai bà nên mới phải cưới chứ nhà họ chẳng muốn con trai lấy vợ sớm. Tức khắc, bố tôi cầm chổi đuổi ngay rồi nói 1 câu khiến mẹ bạn trai tái mặt…

Lỡ có b:ầu trước khi cưới, nhà trai chỉ mang lễ gồm 2 nai chuối với 1 hộp keo sang nhà dạm ngõ hỏi cưới. Mẹ anh nói thẳng vì tôi cố bẫy con trai bà nên mới phải cưới chứ nhà họ chẳng muốn con trai lấy vợ sớm. Tức khắc, bố tôi cầm chổi đuổi ngay rồi nói 1 câu khiến mẹ bạn trai tái mặt…

Ngày ăn hỏi, tôi nói thẳng với mẹ chồng “Kh.ông có vàng thì thôi khỏi tr.ao, đừng bắt con đeo vàng thuê ‘l.àm m.àu’ ở đ.ám c.ưới”, bà th;;ẹn quá nổi khù;;ng ngay tại đám hỏi đòi h.ủy h:;ôn ngay lập tức, cả nhà g.ái đồng ý trả lễ luôn, nhà họ đi về được nửa đường thì cả nhà tôi nhận được điện thoại của công an xã…

Ngày ăn hỏi, tôi nói thẳng với mẹ chồng “Kh.ông có vàng thì thôi khỏi tr.ao, đừng bắt con đeo vàng thuê ‘l.àm m.àu’ ở đ.ám c.ưới”, bà th;;ẹn quá nổi khù;;ng ngay tại đám hỏi đòi h.ủy h:;ôn ngay lập tức, cả nhà g.ái đồng ý trả lễ luôn, nhà họ đi về được nửa đường thì cả nhà tôi nhận được điện thoại của công an xã…

Leave a Reply Cancel Reply

HOT NEWS

  • Tã bỉm trẻ em gắn mác Hàn, Nhật, mập mờ về xuất xứ, tiềm ẩn nhiều nguy cơ gây hại cho sức khỏe
    Tã bỉm trẻ em gắn mác Hàn, Nhật, mập mờ về xuất xứ, tiềm ẩn nhiều nguy cơ gây hại cho sức khỏe
  • Cả họ bắt người vợ ký đơn ly hôn khi chồng hôn mê vì tai nạn chưa tỉnh, đến lúc anh tỉnh dậy và bất ngờ bật điện thoại lên
    Cả họ bắt người vợ ký đơn ly hôn khi chồng hôn mê vì tai nạn chưa tỉnh, đến lúc anh tỉnh dậy và bất …
  • Bắt con dâu ngủ dưới sàn để cháu trai được nằm giường – 3 tháng sau bác sĩ báo tin rúng động
    Bắt con dâu ngủ dưới sàn để cháu trai được nằm giường – 3 tháng sau bác sĩ báo tin rúng động
  • Bị mẹ ruột bán sang Trung Quốc từ năm 15 tuổi, 10 năm sau tôi trở lại với cùng với 1 thứ khiến bà ta phải quỳ gối
    Bị mẹ ruột bán sang Trung Quốc từ năm 15 tuổi, 10 năm sau tôi trở lại với cùng với 1 thứ khiến bà ta …
  • Tiếng nồi cá kho sôi sục trên bếp hòa lẫn với mùi thơm nồng nàn của nước mắm và tiêu đen
    Tiếng nồi cá kho sôi sục trên bếp hòa lẫn với mùi thơm nồng nàn của nước mắm và tiêu đen
  • Chị gái thuyết phục mẹ bán đất để chia tiền cho các em, ai cũng mừng rỡ cho đến ngày mẹ đột ngột qua đời
    Chị gái thuyết phục mẹ bán đất để chia tiền cho các em, ai cũng mừng rỡ cho đến ngày mẹ đột ngột qua đời
  • Chú chó nghiệp vụ không chỉ là người đồng đội mà còn giúp Mai phát hiện ra bí mật tội ác lớn lao
    Chú chó nghiệp vụ không chỉ là người đồng đội mà còn giúp Mai phát hiện ra bí mật tội ác lớn lao
  • Linh mở cửa tủ lạnh, và một mùi hương nhẹ thoảng ra – mùi của món cá kho tộ mà ông Hùng thích nhất
    Linh mở cửa tủ lạnh, và một mùi hương nhẹ thoảng ra – mùi của món cá kho tộ mà ông Hùng thích nhất
  • Làm dâu nhà giàu, bị ép ký giấy nhường quyền thừa kế cho em chồng tôi âm thầm nhẫn nhịn cho đến khi phát hiện bí mật
    Làm dâu nhà giàu, bị ép ký giấy nhường quyền thừa kế cho em chồng tôi âm thầm nhẫn nhịn cho đến khi phát hiện …

Bài viết mới

  • Tã bỉm trẻ em gắn mác Hàn, Nhật, mập mờ về xuất xứ, tiềm ẩn nhiều nguy cơ gây hại cho sức khỏe
    Tã bỉm trẻ em gắn mác Hàn, Nhật, mập mờ về xuất xứ, tiềm ẩn nhiều nguy cơ gây hại cho sức khỏe
    Thị trường tã bỉm trẻ em tại Việt Nam đang …
  • TP.HCM: Phát hiện mùi lạ, chủ nhà kêu người đục tường và phát hiện bí mật rợn người sau lớp gạch
    TP.HCM: Phát hiện mùi lạ, chủ nhà kêu người đục tường và phát hiện bí mật rợn người sau lớp gạch
    TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục …
  • Đi công tác 1 tháng, vừa về tới nhà, chồng liền giục em rối rít: Về phòng thôi, nhớ vợ lắm rồi…ai ngờ lại là bi kịch…
    Đi công tác 1 tháng, vừa về tới nhà, chồng liền giục em rối rít: Về phòng thôi, nhớ vợ lắm rồi…ai ngờ lại là …
    Đi công tác 1 tháng, vừa về tới nhà, chồng …
  • Tôi mất ăn mất ngủ để ngăn con trai lấy cô gái ở trong vùng sâu Hà Giang, nhưng nào ngờ chúng cố tình thả bầ-u để xin cưới, ngày lên thăm nhà gái tôi ngã quỵ giữa sân khi thấy thông gia giàu gấp 5 lần
    Tôi mất ăn mất ngủ để ngăn con trai lấy cô gái ở trong vùng sâu Hà Giang, nhưng nào ngờ chúng cố tình thả …
    Tôi mất ăn mất ngủ suốt mấy tháng trời chỉ …
  • Người cha góa vợ từng bán hết tài sản để nuôi hai con gái ăn học. 20 năm sau, họ trở về trong bộ đồng phục phi công, nắm tay ông bước vào nơi mà cả đời ông chưa từng dám mơ được đặt chân đến…
    Người cha góa vợ từng bán hết tài sản để nuôi hai con gái ăn học. 20 năm sau, họ trở về trong bộ đồng …
    Ông Lâm sống một mình trong căn nhà nhỏ chênh …
  • Tiếng la thất thanh của cụ Bát – chủ đàn trâu lớn nhất làng – vang lên từ cuối xóm:  — Trâu! Trâu tôi chết sạch rồi! Trời ơi…
    Tiếng la thất thanh của cụ Bát – chủ đàn trâu lớn nhất làng – vang lên từ cuối xóm: — Trâu! Trâu tôi chết …
    Làng Kênh vốn yên bình, mấy chục năm chẳng có …
  • Cả làng xôn xao vì 3 mẹ con nhà nọ cùng lúc lên phường khai báo… có bầu, ai cũng tưởng trùng hợp, cho đến khi trưởng thôn tìm ra người bố của những đứa trẻ này
    Cả làng xôn xao vì 3 mẹ con nhà nọ cùng lúc lên phường khai báo… có bầu, ai cũng tưởng trùng hợp, cho đến …
    Mới đây, cả làng tôi xôn xao trước một sự …
  • Cô gái 20 tuổi lỡ có bầu với công nhân xây dựng, ngày anh đưa cô về quê ra mắt, bị bố mẹ phản đối vì “ăn cơm trước kẻng”  nên không cho cưới. Ba tháng trôi qua, Hương chờ đợi trong vô vọng. Bụng cô ngày một lớn, nhưng Minh cứ lần lữa, viện cớ gia đình chưa đồng ý. Rồi một ngày, qua một người quen, Hương chết lặng khi biết sự thật: Minh đã làm đám cưới ở quê với một cô gái khác, người được gia đình anh chọn từ lâu. Hương không khóc, không gào thét. Cô chỉ lặng lẽ rời đi, ôm nỗi đau và đứa con trong bụng, quyết tâm làm mẹ đơn thân. Mười bảy năm sau sự thật dần lộ ra…
    Cô gái 20 tuổi lỡ có bầu với công nhân xây dựng, ngày anh đưa cô về quê ra mắt, bị bố mẹ phản đối …
    Vào một buổi chiều tháng Sáu, khi cơn mưa giăng …
  • 3 chị em xinh đẹp nhất làng cưới chưa được 3 tháng thì cả 3 đều lần lượt trở thành góa phụ, dân làng đồn đại “trùng tang”
    3 chị em xinh đẹp nhất làng cưới chưa được 3 tháng thì cả 3 đều lần lượt trở thành góa phụ, dân làng đồn …
    Cả làng tôi vẫn nhắc mãi về 3 chị em …
  • Mẹ chồng cũ im lặng một lát rồi nhẹ nhàng đáp gỏn lọn 3 từ
    Mẹ chồng cũ im lặng một lát rồi nhẹ nhàng đáp gỏn lọn 3 từ
    Tôi từng nghĩ rằng, gặp được người chồng đầu tiên …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]