Vịnh Hạ Long – cái tên gợi lên hình ảnh của trời xanh, biển biếc, và những đảo đá như những bức tượng cổ ngàn năm lặng lẽ giữa sóng nước. Ngày 20 tháng 7 năm 2025, buổi sáng ở đây sáng rực như một tấm bưu thiếp sống động. Ánh nắng mùa hè như rót mật vàng lên làn nước trong xanh. Những con sóng nhẹ vỗ vào thân tàu, nhịp nhàng như hơi thở. Tàu du lịch Thanh Bình 06 vừa rời cảng Tuần Châu, rẽ nước êm đềm, chở theo hơn 40 du khách đang háo hức khám phá kỳ quan thiên nhiên.
Minh đứng ở mũi tàu, đôi mắt cậu sáng lên đầy thích thú. 14 tuổi, đeo chiếc máy ảnh kỹ thuật số treo lủng lẳng trước ngực, Minh chăm chú ghi lại từng khoảnh khắc. Từng hòn đảo đá mọc lên sừng sững giữa biển trời khiến cậu không ngừng bấm máy: Hòn Gà Chọi, hòn Đỉnh Hương, những vách đá dựng đứng in bóng xuống mặt nước xanh như ngọc. Đây là lần đầu tiên Minh ra vịnh Hạ Long – một món quà sinh nhật mà bố mẹ cậu, anh Nam và chị Lan, đã lên kế hoạch từ cả tháng trước.
Trên boong tàu, tiếng trò chuyện rộn ràng. Anh Nam – anh trai Minh, một kỹ sư hàng hải – đang chỉ cho cậu xem cách vận hành động cơ tàu. Mái tóc anh phất nhẹ trong gió, giọng nói cười cợt:
– Cẩn thận đấy nhóc, đừng đứng sát mũi quá, sóng mà mạnh là bị “đuổi về Hà Nội” luôn chứ chẳng đùa!
Minh cười phá lên, giơ máy ảnh về phía anh trai rồi bất ngờ chụp lia một tấm:
– Được rồi! Lúc bị đuổi về Hà Nội sẽ có ảnh làm bằng chứng!
Hai anh em trêu đùa nhau, giữa khung cảnh bình yên của vịnh biển khiến mọi thứ như chỉ tồn tại trong một giấc mơ đẹp.
Ở phía sau tàu, chị Lan – người chị họ vừa tốt nghiệp ngành du lịch – đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa. Những hộp cơm đã được hâm nóng, trái cây được cắt lát, sắp xếp ngay ngắn. Chị khéo léo dùng dao cắt dưa hấu thành hình con thuyền nhỏ, nói vui:
– Chuyến đi này vui quá, chiều về mình còn kịp ghé chợ Hòn Gai mua quà nữa đấy!
Bố mẹ Minh ngồi gần đó, nhìn con trai với ánh mắt hiền hậu. Bác Hùng, người lớn tuổi nhất đoàn – một thủy thủ già – đang kể cho đám trẻ con những câu chuyện đi biển từ thời “chưa có GPS”. Mỗi lần ông nhắc đến “tàu thuyền chỉ nhờ sao trời mà đi”, lũ nhỏ lại há hốc mồm kinh ngạc.
Không khí trên tàu thoải mái như một chuyến dã ngoại gia đình lớn. Từng gợn sóng, từng tiếng chim kêu vang vọng từ vách đá, từng ánh nắng chiếu qua ly nước lạnh trong suốt – mọi thứ đều như có phép màu.
Minh nghĩ thầm:
“Sau này lớn lên, mình sẽ làm hướng dẫn viên, dẫn khách đi du lịch biển, đi khắp nơi, khám phá thế giới…”
Cậu ngẩng mặt lên trời, hít căng lồng ngực mùi mặn mòi của biển khơi. Một đàn cá chuồn bất ngờ bay vọt qua mặt nước, để lại làn bọt trắng loang ra như vết cắt trên lụa. Minh hét lên phấn khích, đưa tay chỉ, và tất cả cùng cười vang.
Không ai biết rằng, chỉ vài tiếng nữa, mặt biển này – nơi giờ đây rực rỡ và hiền hòa – sẽ trở nên dữ dội, cuồng nộ và nuốt chửng tất cả những tiếng cười ấy. Biển, vẫn đẹp, nhưng cũng luôn ẩn chứa điều không thể đoán trước.
Buổi trưa trôi qua yên ả. Sau khi ăn xong, một số người nằm nghỉ trên ghế bố, số khác tụm lại dưới mái che uống
trà và trò chuyện. Cả con tàu như ngừng lại giữa thời gian. Sóng vẫn vỗ nhè nhẹ vào mạn tàu, đều đặn như tiếng ru ngủ. Trên trời, những vệt nắng dài như muốn bám níu lấy đỉnh núi đá vôi. Tất cả đều quá đỗi yên bình.
Minh nằm dài trên ghế gỗ, tay vẫn ôm chiếc máy ảnh. Cậu xem lại những tấm hình buổi sáng, mỉm cười một mình. Những gương mặt rạng rỡ, khoảnh khắc vui vẻ, tiếng sóng lăn tăn – mọi thứ được lưu lại như minh chứng cho một ngày đáng nhớ. Gió bắt đầu mát hơn, có chút lành lạnh mà Minh không để ý. Xa xa, trên đường chân trời, những vệt mây mỏng bắt đầu dày lên.
Đến đầu giờ chiều, bầu trời như chùng xuống. Anh Nam bước lên boong, nhìn về phía Tây Bắc – nơi một đám mây đen đang ùn ùn kéo tới. Làn gió bỗng nhiên trở nên lạ lùng, nó không còn mơn man mà rít nhẹ như tiếng kim loại cọ vào nhau. Anh cau mày, gọi thuyền trưởng:
– Bác ơi, phía kia có vẻ sắp giông. Mình có thể neo lại ở đảo gần không?
Thuyền trưởng – một người đàn ông trạc 50, kinh nghiệm dày dặn – nhíu mày nhìn về phía chân trời:
– Gió đổi hướng nhanh quá. Có lẽ chỉ là mưa bóng mây, nhưng để chắc chắn, tôi sẽ kiểm tra bản tin thời tiết hải văn.
Tuy nhiên, sóng vô tuyến trên tàu lúc đó lại không kết nối được tín hiệu. Bầu trời bắt đầu đổi màu. Mây kéo dày, từ xanh lơ chuyển dần sang màu chì xám. Gió mạnh hơn từng phút. Những du khách khác vẫn chưa nhận ra điều bất thường, họ còn reo hò khi những cơn gió làm bay mũ, thổi tóc tung lên.
Bác Hùng, đang nhâm nhi tách trà, bất chợt đặt nó xuống bàn, đứng lên. Ánh mắt ông – dày dạn sóng gió – trở nên sắc lạnh:
– Gió này… không phải bình thường.
Ông bước vội về phía thuyền trưởng, trao đổi nhỏ gì đó. Minh lúc này mới thấy gió quất mạnh vào mặt, và biển bắt đầu dậy sóng. Những con sóng ban sáng chỉ như lăn tăn, nay đã bắt đầu nâng cao, đập mạnh vào mạn tàu, gây tiếng rầm rầm nhỏ nhưng đáng ngại.
Thuyền trưởng bước lên loa phát thanh, giọng trấn an:
– Kính thưa quý khách, có thể sẽ có mưa trong ít phút tới. Xin mọi người bình tĩnh, đội tàu đang điều chỉnh hướng về vùng nước an toàn gần đảo Rều. Xin quý khách không di chuyển quá nhiều trên boong…
Một số hành khách bắt đầu hoang mang. Trẻ em được đưa xuống khoang dưới. Minh được mẹ kéo về phía bàn ăn, nhưng cậu ngoái đầu lại – nhìn thấy anh Nam đang bước vội về phía phòng máy. Một tiếng động lạ vang lên dưới sàn tàu – nhỏ thôi, như tiếng kim loại nứt. Bầu trời dần tối sầm, và rồi…
Một tia sét xé ngang trời.
Trước khi Minh kịp gọi: “Anh ơi, có chuyện gì vậy?” thì con tàu bắt đầu rung nhẹ. Những tiếng rì rì phát ra từ khoang động cơ. Biển bỗng trở nên nặng nề như thể đang giữ một bí mật đáng sợ, và Minh không biết rằng, đó là khoảnh khắc cuối cùng cậu còn thấy mọi người mỉm cười.
Tiếng nổ vang lên như sét đánh ngang tai.
Không ai biết chính xác điều gì đã xảy ra – chỉ trong tích tắc, âm thanh xé toạc không gian khiến mọi người hoảng loạn. Một luồng khói đen đặc phụt lên từ khoang máy, tiếp theo là tiếng động cơ gào rú dữ dội rồi chết lịm. Con tàu chao nghiêng. Đồ vật rơi lả tả: ly vỡ, vali trượt, bữa trưa chưa ăn xong văng tung tóe xuống boong.
Minh choáng váng, ngã sấp mặt xuống sàn gỗ, mắt mở to, đầu óc trống rỗng. Không khí đầy khói dầu, mùi khét lẹt của cháy điện, và sự hỗn loạn vỡ òa. Tiếng hét vang lên từ mọi phía – không còn là tiếng cười ban nãy nữa, mà là âm thanh nguyên thủy của sợ hãi.
– Tàu cháy rồi!
– Máy phát nổ!
– Lấy áo phao! Mau lấy áo phao!
Nhưng quá trễ. Không ai kịp. Tàu rung mạnh lần nữa – như thể có ai đó dưới đáy biển đang giật nó xuống. Minh trượt trên sàn tàu nghiêng ngả, cố níu vào thành boong, nhưng nước đã ập vào từ khoang dưới. Một hành khách la lên thất thanh khi thấy lửa bắt đầu liếm lên lối cầu thang nhỏ dẫn xuống cabin. Tiếng người dẫm đạp nhau, tiếng kim loại rít lên, tiếng nước dội vào, tất cả quyện thành một cơn điên loạn hỗn tạp.
Minh gào lên:
– Bố! Mẹ! Anh Nam!
Không có tiếng trả lời. Chỉ có sóng – sóng dập dữ dội vào thân tàu, sóng quật tung như roi. Minh gượng đứng dậy, nhưng tàu lúc này nghiêng hẳn về một bên, mọi người lảo đảo ngã nhào như những quân cờ đổ liên tiếp. Một tiếng rắc vang lên đâu đó trong thân tàu – cậu cảm nhận được sự nứt gãy. Không ai còn kiểm soát được con tàu nữa.
Bất ngờ, một cú va cực mạnh từ mạn trái khiến cả thân tàu nẩy lên. Một vết nứt lớn hiện ra gần phần đuôi. Con tàu phát ra tiếng rên rỉ như một con thú đang hấp hối.
Và rồi – nó lật.
Mọi thứ đảo lộn. Trời – biển – người – tất cả xoay vòng như trong cơn mê sảng. Minh bị hất văng ra khỏi mạn tàu, cả người đập xuống nước lạnh buốt như kim chích. Đôi mắt mở to giữa làn nước đen ngòm, hoảng loạn. Cậu vùng vẫy, không biết đâu là trên đâu là dưới. Mọi tiếng động bị bóp nghẹt. Chỉ có tiếng ù ù trong tai và cảm giác nghẹt thở.
Minh trồi lên, hớp lấy chút không khí. Sóng đập vào mặt. Trước mắt cậu là mảnh vỡ của tàu trôi lềnh bềnh: một phần mái che, một chiếc ghế nhựa, và… bàn ăn – cái bàn ăn mà chị Lan vừa sắp trái cây cách đây chưa đầy một giờ. Cậu cố bơi tới, ôm chặt lấy nó như chiếc phao cứu mạng duy nhất.
Xung quanh, tiếng la hét vang vọng khắp mặt nước:
– Cứu với!
– Có ai không!?
– Bé con đâu rồi, bé con của tôi đâu rồi!!
Gió gào như dã thú, mưa bắt đầu xối xuống như roi quất. Minh run rẩy, bám chặt vào mảnh gỗ, mắt đảo điên tìm kiếm gương mặt thân quen. Nhưng chỉ thấy những bóng người lờ mờ đang vùng vẫy, chìm dần, chìm dần…
– Bố ơi!
– Mẹ ơi!
– Anh Nam ơi!
Cậu hét, nhưng tiếng cậu bị nuốt trọn bởi cuồng phong. Đôi mắt nhòe nước mưa, nhưng có thứ gì đó ấm hơn cả nước biển chảy dài theo má. Không ai trả lời. Không ai vẫy gọi. Biển bỗng trở thành một sa mạc lạnh lẽo không người.
Rồi cậu thấy một người đàn ông lướt qua trong làn nước – mái tóc ướt sũng, chiếc đồng hồ quen thuộc. Là anh Nam? Cậu hét lên, bơi về phía đó, nhưng sóng quật cậu ngược lại. Bóng dáng ấy chìm nhanh xuống như một giấc mơ bị bóp nghẹt.
Minh bỗng hiểu – nỗi sợ thật sự không phải là chết đuối. Mà là ở lại một mình.
Thời gian như ngừng trôi….
Trời đã hửng sáng khi đội cứu hộ tiếp cận khu vực tai nạn.
Chiếc xuồng máy chở những người sống sót lặng lẽ rẽ nước. Không còn tiếng sóng gào, chỉ còn mặt biển phẳng lặng đến rợn người, như chưa từng có gì xảy ra. Minh nằm cuộn tròn ở góc xuồng, quấn trong chiếc chăn ẩm ướt, môi tím tái, mắt đỏ hoe.
Một người cứu hộ đưa cậu ly nước nóng, nhưng cậu không buồn cầm lấy. Cậu chỉ ngước mắt, nhìn ra phía biển – nơi chiếc bàn gỗ giờ đã biến mất. Gương mặt cậu vô hồn, không còn nước mắt để khóc.
– Bố cháu tên gì? – người lính hỏi khẽ.
– Nam… mẹ là Lan… còn anh cũng là Nam… – Minh thì thầm, giọng như gió thoảng.
Không ai đáp. Danh sách người mất tích đang dài ra theo từng phút.
Xuồng rẽ qua một khúc vịnh, nơi xác tàu Thanh Bình 06 nằm nghiêng dưới làn nước. Minh nhìn thấy một chiếc dép nhựa quen thuộc trôi lềnh bềnh. Cậu run lên bần bật.
– Sau này… con sẽ không đòi đi Hạ Long nữa đâu… – Cậu thì thào, như nói với gió, như nói với biển.
– …Sao mọi người chưa về? Ngoài biển… có vui đâu…