Trời mưa lất phất. Cánh cổng sắt nhà họ Trần khép hờ, nhưng bên trong, đèn sáng trưng như một buổi tiệc cưới thầm lặng. Không rộn ràng tiếng pháo, không bóng dáng bạn bè thân thiết, cũng chẳng có họ hàng thân thích bên cạnh. Chỉ có tiếng mưa rơi đều đều, và… ánh mắt vô hồn của cô dâu.
Linh – 22 tuổi – mặc chiếc váy cưới trắng tinh, lặng lẽ ngồi trên giường, hai tay nắm chặt tà váy. Cô đẹp – không phải vẻ đẹp lộng lẫy kiêu sa mà là nét trong trẻo, dịu dàng của một thiếu nữ miền quê. Nhưng hôm nay, gương mặt ấy tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, và đôi môi run rẩy. Người ta bảo cô may mắn khi cưới được ông Trần – một đại gia bất động sản ngoài năm mươi, giàu nứt đố đổ vách. Nhưng chỉ cô mới biết, cái giá của cuộc hôn nhân này là gì.
Một tuần trước, cha cô – ông Hữu – lâm nợ nần chồng chất vì đầu tư thua lỗ. Chủ nợ đe dọa siết nhà, đánh người. Linh đã cầu xin khắp nơi, nhưng không ai giúp. Chính lúc ấy, ông Trần xuất hiện như một ân nhân: “Nếu cô đồng ý cưới tôi, toàn bộ số nợ của cha cô, tôi xóa sạch.”
Linh không còn lựa chọn. Mẹ đã mất từ sớm. Bố là chỗ dựa duy nhất. Cô cắn răng chấp nhận, ép trái tim mình tan vỡ. Hôn lễ được tổ chức chóng vánh, trong sự lạnh nhạt của họ hàng nhà trai và cái nhìn thương hại của hàng xóm.
Bên ngoài, tiếng dép lọc cọc vang lên. Linh ngẩng đầu. Ông Trần bước vào, thân hình vạm vỡ nhưng chậm chạp, tóc đã muối tiêu, mặt mũi nhăn nheo. Ánh mắt ông nhìn cô như một món hàng vừa được trao tay, khiến Linh rùng mình.
“Em tắm đi. Anh đợi,” ông ta nói khẽ, rồi cười nhếch mép, bước vào phòng tắm trước.
Cánh cửa phòng tắm khép lại. Linh thở dốc. Cô nhìn quanh, muốn bỏ chạy, nhưng chân chẳng nhúc nhích được. Cô đứng dậy, định bước ra khỏi phòng thì nghe tiếng nước ngừng chảy.
Cánh cửa phòng tắm mở ra.
Linh quay đầu lại. Và ngay khoảnh khắc ấy – tim cô như ngừng đập.
Người đàn ông bước ra từ nhà tắm… không phải ông Trần.
Mà là… Minh – mối tình đầu của cô, người đã mất tích suốt ba năm.
“Minh…?” – Linh lùi lại, suýt ngã.
Minh mặc áo choàng tắm, tóc còn nhỏ nước. Anh gầy hơn xưa, nhưng đôi mắt thì không thể nhầm lẫn. Ánh nhìn vừa đau đáu, vừa như muốn nói ngàn vạn điều.
“Em… em đang mơ đúng không? Anh… anh đã chết rồi mà…?”
Minh tiến lại, ánh mắt đầy giằng xé. “Anh chưa chết, Linh. Nhưng lẽ ra em không nên bước vào ngôi nhà này.”
Linh choáng váng, lùi về phía sau. “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ông Trần đâu? Tại sao anh lại ở đây?”
Minh ngồi xuống ghế, lấy một tấm khăn lau tóc. “Ông ta chính là người đã thuê người bắt cóc anh ba năm trước. Anh từng làm việc cho ông ấy – lái xe kiêm thư ký. Một lần tình cờ, ông ta biết anh yêu em… Và từ lúc đó, ông ấy không tha cho anh nữa.”
“Anh nói cái gì…?”
“Ông ấy giam anh ở tầng hầm suốt hai năm, tra tấn, đe dọa. Đến khi anh tìm được cách trốn, thì lại biết em đã sắp cưới ông ta. Anh không muốn em bị hại, nên… quay lại.”
Linh chết lặng. Cô cảm thấy cả thế giới như đang đảo lộn. Nhưng chưa kịp nói gì, thì tiếng cửa chính bật mở.
Ông Trần xuất hiện – vẫn với vẻ ngoài cứng cỏi, nhưng đôi mắt sắc lẻm khi nhìn thấy Minh. “Mày dám lên đây?”
Minh đứng dậy, chắn trước Linh. “Tôi không để cô ấy trở thành món hàng trong tay ông.”
“Linh là vợ hợp pháp của tao!” – ông Trần quát, lao tới – nhưng Minh đã nhanh hơn. Hai người vật nhau giữa phòng, làm đổ cả bình hoa, ly tách vỡ tung tóe.
Linh hoảng hốt hét lên: “Dừng lại đi! Em xin hai người đấy!”
Ông Trần thở hồng hộc, tay rút từ trong túi ra một vật… khẩu súng nhỏ.
“Không ai được cướp Linh khỏi tay tao. Tao trả giá cho cô ta rồi!”
Minh đứng chắn trước cô, không lùi bước. “Nếu ông bắn, bắn tôi trước!”
Đúng lúc ấy – bố của Linh, ông Hữu, chạy đến. Không ai biết ông đã theo dõi từ đầu. Ông nhào tới, giật lấy khẩu súng từ tay ông Trần, hét lên: “Tôi sai rồi! Tôi sai rồi… Tôi đã bán con gái mình để giữ cái mạng này… Trời ơi!”
Căn phòng như ngưng đọng.
Ông Trần bị bắt sau đó vì tàng trữ vũ khí, tội cố ý gây thương tích (do lời tố cáo từ Minh), và nhiều vụ bê bối tài chính khác bị lật lại.
Linh đứng bên hành lang bệnh viện – nơi Minh đang được băng bó vết thương nhẹ. Cô nhìn ánh nắng len qua khung cửa kính, lần đầu tiên sau nhiều năm… mỉm cười.
“Tụi mình có thể bắt đầu lại không?” – Minh hỏi.
Linh gật đầu, nước mắt lăn dài.
Minh được giữ lại bệnh viện để theo dõi vài ngày. Tuy vết thương không nặng, nhưng bác sĩ lo anh bị chấn động tinh thần sau cú ngã và cuộc ẩu đả. Còn Linh, cô như người vừa bước ra khỏi một cơn mộng dài – mộng dữ, không hồi kết.
Ông Hữu – cha Linh – đã đầu bạc thêm chỉ sau một đêm. Ông ngồi lặng lẽ ở ghế chờ, không dám nhìn con gái. Mãi đến khi Linh đến gần, ngồi xuống cạnh ông, ông mới dám nói:
“Bố xin lỗi… Bố biết có nói bao nhiêu lời cũng không đủ. Bố đã dùng sự sống của mình đánh đổi tuổi xuân của con. Nhưng đến tận phút cuối, con vẫn bảo vệ bố. Bố… không đáng.”
Linh im lặng rất lâu. Rồi cô nói, giọng nghèn nghẹn:
“Con chưa từng trách bố… chỉ là… con sợ. Sợ mình không còn gì để tin nữa.”
Ông Hữu bật khóc, khóc như một đứa trẻ. Lần đầu tiên trong đời, Linh thấy người đàn ông mạnh mẽ ấy… gục ngã.
Vài tuần sau, Minh xuất viện. Anh không còn nơi để về. Căn hộ cũ của anh đã bị người khác chiếm, giấy tờ tuỳ thân mất sạch từ ba năm trước. Linh đề nghị anh về quê cùng cô và cha, để bắt đầu lại.
Thôn Hạ – nơi Linh sinh ra – vẫn yên bình như thuở nào. Mảnh vườn nhỏ sau nhà, cái giếng cũ kêu cọc cọc mỗi khi kéo nước, con chó mực già hay nằm sưởi nắng. Có khác chăng… là lòng người.
Mỗi chiều, Linh ra vườn tưới hoa, còn Minh thì sửa lại hàng rào, đào mương dẫn nước. Cuộc sống nghèo nhưng thanh thản. Đêm xuống, cả ba ngồi bên nhau, ăn bữa cơm đạm bạc, nghe tiếng dế râm ran và đèn dầu chập chờn.
Một hôm, Minh đưa cho Linh một chuỗi vòng tay cũ, dây đã sờn nhưng mặt đá vẫn còn ánh xanh lấp lánh.
“Ngày anh bị bắt đi, cái này rơi xuống gầm giường. Hôm trốn được, việc đầu tiên là quay lại tìm nó.”
Linh nắm lấy chuỗi vòng, mắt rưng rưng. “Anh… vẫn nhớ em suốt thời gian đó?”
Minh gật. “Dù bị đánh, bị nhốt, dù tuyệt vọng nhất… trong đầu anh chỉ có một khuôn mặt. Là em. Em là ánh sáng cuối cùng trong những ngày tăm tối nhất đời anh.”
Linh lao tới ôm chầm lấy anh. Cô khóc nức nở, bao kìm nén vỡ oà.
“Chúng ta đáng lẽ phải có tương lai từ lâu rồi…”
“Không sao. Mình sẽ bắt đầu lại. Từ đầu, Linh ạ.”
Trong lúc ấy, ở thành phố, vụ án của ông Trần khiến giới truyền thông rúng động. Ngoài việc giam giữ người trái phép, ông còn liên quan đến việc rửa tiền, thao túng bất động sản, và những giao dịch mờ ám với nhiều quan chức. Sự nghiệp sụp đổ. Danh tiếng mất sạch.
Người phụ nữ từng được ca tụng là “phu nhân đại gia” giờ chỉ là cái tên trong những bài báo đầy phẫn nộ. Nhưng Linh – không một lần xuất hiện công khai, không trả lời phỏng vấn. Cô chọn im lặng.
Một ngày, có người gửi thư về quê – một luật sư trẻ. Trong thư, ông Trần – trước khi bị giam – đã để lại một phần tài sản đứng tên Minh, như một hình thức “bồi thường”.
Minh lập tức từ chối. Nhưng Linh nắm lấy tay anh.
“Nhận đi, để chúng ta có một khởi đầu tốt hơn. Để những gì ông ấy gây ra… ít ra cũng có một phần chuộc lỗi.”
Sau nhiều lần đấu tranh, Minh chấp nhận. Số tiền đó – anh dùng để mở một trung tâm dạy nghề miễn phí cho trẻ em nghèo và những người từng bị bóc lột lao động như anh. Linh làm kế toán, còn ông Hữu ngày ngày phụ trồng rau, nấu ăn cho cả trung tâm.
Năm sau, Linh và Minh làm đám cưới giản dị. Không rình rang, không xa hoa. Cô mặc chiếc áo dài trắng, tóc cài hoa dại, tay trong tay Minh bước qua hàng tre làng rì rào gió.
Không ai hỏi cô về quá khứ. Không ai dám thì thầm điều gì. Bởi người con gái ấy đã đi qua địa ngục… và trở về trong chính nghĩa.
Tối hôm đó, ông Hữu lặng lẽ ngồi sau vườn, nhìn ánh đèn sáng le lói trong căn phòng nhỏ nơi hai đứa con đang cười đùa. Ông rút ra từ túi áo một tờ giấy – là bản xin gia nhập lớp học nghề mộc ở trung tâm Minh mở. Dù già rồi, ông vẫn muốn làm lại, như hai đứa trẻ kia đã làm.
Trăng lên cao. Gió nhẹ thổi. Một chương mới bắt đầu – không còn nước mắt, không còn toan tính. Chỉ còn lại tình yêu, sự bao dung… và niềm tin vào điều thiện.