Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nằm trên giường bệnh với cảm giác vừa mệt mỏi vừa tủi thân như thế này. Tất cả bắt đầu từ những cơn ốm nghén kinh khủng, đến mức tôi ngất xỉu ngay giữa căn phòng trọ chật hẹp. Bạn bè vội vã đưa tôi vào bệnh viện, và định mệnh trớ trêu đã sắp đặt để tôi gặp lại anh – Minh, bạn trai cũ của tôi, người mà tôi từng nghĩ sẽ là bến đỗ cuối cùng của cuộc đời.
Khi anh bước vào phòng, mặc chiếc blouse trắng phẳng phiu, ánh mắt lạnh lùng quét qua tôi, tôi đã cố giữ vẻ bình thản. Nhưng nụ cười mỉa mai trên môi anh khiến lòng tôi nhói lên. “Ốm nghén dữ dội thường là do chất lượng bên nam có vấn đề,” anh nói, giọng điệu vừa chế nhạo vừa xa cách. “Bao người không chọn, lại đi chọn một thằng yếu đuối.”
Lời nói của anh như một nhát dao, gợi lại những ký ức đau đớn khi chúng tôi chia tay. Khi ấy, tôi rời bỏ anh vì cảm thấy anh quá yếu đuối, không đủ mạnh mẽ để bảo vệ tôi trước áp lực gia đình và xã hội. Tôi âm thầm làu bàu trong lòng: Anh nói đúng đấy. Nhưng không ngờ, lời thì thầm ấy lại vô tình tuôn ra khỏi miệng.
Ánh mắt Minh đột nhiên thay đổi. Từ lạnh lùng, nó chuyển sang một sự kỳ lạ, như thể vừa nhận ra điều gì đó. “Em nói ai yếu đuối?” anh hỏi, giọng run run, tay siết chặt thành giường bệnh.
Tôi lặng người, không biết phải đáp thế nào. Rồi anh cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt ấy chứa đựng một nỗi đau mà tôi chưa từng thấy trước đây. “Em mang thai đứa con của thằng đó sao?” anh hỏi tiếp, giọng nghẹn ngào. Tôi gật đầu, tim đập thình thịch, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Minh thở dài, quay mặt đi một lúc, rồi chậm rãi kể lại. Hóa ra, sau khi chia tay, anh đã âm thầm theo dõi cuộc sống của tôi từ xa. Anh biết tôi kết hôn với một người đàn ông khác, một người mà tôi từng nghĩ là mạnh mẽ và đáng tin cậy. Nhưng rồi, anh cũng phát hiện ra sự thật mà tôi giấu kín: người chồng ấy không phải cha của đứa bé trong bụng tôi. Đứa bé này là kết quả của một lần tôi bị tấn công, một bí mật tôi chôn chặt vì xấu hổ và sợ hãi.
“Anh không yếu đuối,” Minh nói, giọng trầm xuống. “Anh chỉ không muốn em sống trong đau khổ vì những gì anh không thể thay đổi. Nhưng giờ… nếu em cần, anh sẽ ở đây.”
Twist bất ngờ đến khi tôi nhận ra, chính sự “yếu đuối” của Minh ngày xưa – sự dịu dàng và thấu hiểu – mới là điều tôi cần nhất lúc này. Nước mắt tôi rơi, không phải vì tủi thân, mà vì nhận ra rằng, trong lúc tôi lạc lối, Minh vẫn âm thầm là ánh sáng để tôi trở về.
Câu chuyện khép lại với hình ảnh Minh nắm tay tôi, không phải như bác sĩ, mà như một người bạn cũ sẵn sàng san sẻ. Và tôi, lần đầu tiên sau bao năm, cảm thấy hy vọng le lói trong lòng.