Đồng hồ điểm 2 giờ 18 phút sáng tại trung tâm khẩn cấp 113. Mưa trút xuống như muốn nhấn chìm cả thành phố Hà Nội trong tĩnh lặng lạnh lẽo. Tổng đài viên Thảo, người đã quen với những cuộc gọi khẩn cấp, vẫn không thể ngờ rằng cú điện thoại tiếp theo sẽ kéo cô vào một câu chuyện ám ảnh suốt nhiều tháng sau.
Tiếng chuông ré lên, phá tan không gian tĩnh mịch. Thảo nhấc máy, giọng bình tĩnh:
“113 xin nghe, tôi là Thảo. Xin hãy giữ bình tĩnh. Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Đầu dây bên kia, tiếng mưa lách tách hòa lẫn với hơi thở thều thào. Một giọng nói nhỏ xíu, run rẩy, như của một đứa trẻ đang cố nén nỗi sợ:
“Cô ơi… cháu tên là… Hương…”
Trái tim Thảo thắt lại. Cô cảm nhận được sự tuyệt vọng trong giọng nói yếu ớt ấy. Ngay lập tức, cô khởi động hệ thống ghi âm và định vị, ra hiệu cho đồng nghiệp kiểm tra tín hiệu.
“Hương, cháu đang ở đâu? Cháu có thể nói cho cô biết địa chỉ không?”
“Cháu… cháu không biết… Ở đây tối lắm… Cháu lạnh…” – Giọng bé gái lạc đi, như bị bóng tối nuốt chửng.
Thảo liếc sang màn hình. Hệ thống định vị dần hiện lên một địa chỉ: số 18, đường Nguyễn Văn Luyện, một khu dân cư hẻo lánh ở ngoại ô Hà Nội, nơi những con phố vắng tanh như bị thời gian lãng quên.
“Hương, cháu có nghe thấy gì xung quanh không? Có ai ở đó không?” – Thảo cố giữ giọng trấn an.
“Cháu… cháu bị nhốt trong phòng tắm… lâu lắm rồi. Cháu đói… cháu khát… Cháu nghe thấy tiếng chuột…” – Tiếng nức nở khe khẽ vang lên, như một nhát dao cứa vào lòng Thảo.
Cô nuốt khan, cố giữ bình tĩnh:
“Không sao đâu, Hương. Cô đang nghe cháu đây. Công an đang trên đường đến. Cháu hãy giữ máy, được không?”
Im lặng. Chỉ có tiếng nước nhỏ giọt và âm thanh vải cọ vào tường vọng qua loa. Rồi Hương thì thầm:
“Bố cháu bảo… nếu cháu không ngoan… sẽ bị nhốt mãi mãi… Cháu ngoan rồi mà… sao bố chưa quay lại…”
Thảo rùng mình. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Cô hỏi dồn:
“Hương, có ai khác trong nhà không?”
“Cháu… cháu không biết… Nhưng… ban nãy cháu nghe tiếng gõ ngoài cửa…”
Thảo bật dậy, quay sang trung úy Tuấn đang đứng gần đó:
“Trẻ em bị nhốt trong phòng tắm! Địa chỉ số 18 Nguyễn Văn Luyện. Cử đội tuần tra ngay!”
Tuấn gật đầu, lập tức truyền lệnh. Thiếu úy Hằng và cảnh sát Dũng nhận nhiệm vụ, vội vã lên xe tuần tra lao vào màn mưa đen kịt.
Trong lúc đó, Thảo tiếp tục giữ liên lạc:
“Hương, cháu ở trong đó bao lâu rồi? Cháu có nhớ không?”
“Cháu… không biết nữa… Lúc nào cũng tối… Cháu không thấy mặt trời… Chỉ có cái gương và vòi nước thôi…” – Giọng Hương yếu dần, như thể sức lực đang cạn kiệt.
Tín hiệu bắt đầu chập chờn. Thảo nắm chặt tai nghe:
“Hương? Cháu còn nghe cô không? Đừng cúp máy!”
“Cô ơi… nếu bố cháu về… đừng nói là cháu gọi… Cháu sẽ bị đánh…”
“Không sao, Hương. Cháu an toàn rồi. Cháu rất dũng cảm. Công an sắp đến nơi rồi, họ sẽ đưa cháu ra.”
Đột nhiên, một tiếng “cạch” nhỏ vang lên qua điện thoại – như tiếng khóa xoay hoặc cửa bị đẩy nhẹ. Thảo nín thở:
“Hương? Cháu còn đó không?”
Không có tiếng trả lời. Chỉ còn tiếng mưa rơi và âm thanh rè rè tĩnh điện. Thảo tháo tai nghe, mặt tái mét, quay sang Tuấn:
“Tôi mất liên lạc rồi.”
Tuấn gật đầu, giọng trầm:
“Đội Hằng đang đến gần khu vực. Tín hiệu yếu, tôi sẽ yêu cầu hỗ trợ đèn và đội cứu hộ.”
Chiếc xe tuần tra rẽ vào con đường hẹp, tối tăm. Khu dân cư Nguyễn Văn Luyện vắng lặng, chỉ có vài ngôi nhà bỏ hoang lấp ló sau màn mưa. Đèn đường lập lòe, nước ngập lênh láng. Một con chó hoang gầy trơ xương gầm gừ từ bóng tối, ánh mắt lóe lên trong ánh đèn xe.
“Số 18 đây rồi,” Dũng nói, tắt máy. Họ bước xuống, giày lội qua vũng nước bẩn, đèn pin rọi vào màn đêm. Cầu thang gỗ dẫn lên căn hộ số 2011 ẩm mốc, bốc lên mùi hôi nồng nặc. Ổ khóa trước cửa có dấu hiệu bị cạy mới.
Hằng gõ cửa, giọng dứt khoát:
“Công an đây! Có ai trong đó không?”
Không một tiếng đáp. Không khí nặng nề bao trùm.
“Tôi không thích cảm giác này,” Hằng thì thào, tay đặt lên khẩu súng.
Dũng gật đầu, lấy xà beng từ túi đồ. “RẦM!” – Cánh cửa bật tung, để lộ căn hộ tối om. Mùi mốc và hôi thối xộc vào mũi. Đèn pin lia khắp phòng khách: trống rỗng, chỉ có vài chiếc hộp cũ, tấm chăn rách, và những vết bẩn loang lổ trên sàn.
Họ di chuyển nhẹ nhàng, tiếng giày kêu kẽo kẹt trên nền gỗ mục. Đến cửa phòng tắm, Hằng dừng lại, áp tai vào cánh cửa.
“Có tiếng thở… rất khẽ,” cô thì thầm.
Dũng từ tốn mở cửa. Ánh đèn pin chiếu vào – một bé gái khoảng 7 tuổi, gầy gò, mặc bộ đồ ngủ rách nát, co ro trong góc phòng tắm lạnh lẽo. Đôi mắt to tròn của bé mở lớn, vô hồn, nhìn thẳng vào ánh sáng. Hai tay ôm chặt gối, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
“Hương… Cháu là Hương đúng không?” – Hằng nói, giọng dịu dàng hết mức.
Bé khẽ gật đầu, không thốt nổi một lời.
Hằng quỳ xuống, quấn chăn quanh người bé, trong khi Dũng liên lạc với đội cứu hộ. Họ nhanh chóng đưa Hương ra xe, chuyển thẳng đến bệnh viện. Các bác sĩ xác nhận cô bé suy dinh dưỡng nặng, cơ thể đầy vết bầm tím cũ, dấu hiệu của việc bị giam giữ nhiều ngày, có thể là nhiều tuần.
Vài ngày sau, Lê Văn Phong, cha của Hương, bị bắt khi đang lén lút quay lại căn hộ. Hắn ta bình thản đến lạnh lùng, không chút hối hận. Tại đồn công an, hắn khai:
“Con bé bướng lắm. Nó phải học cách im lặng.”
Phong là một người cha đơn thân sau khi vợ qua đời. Nhưng thay vì chăm sóc con, hắn biến căn hộ thuê ở khu phố hoang vắng thành nhà tù cho chính đứa con gái của mình. Mỗi khi bực tức, hắn nhốt Hương trong phòng tắm tối tăm, bỏ mặc cô bé với cái gương vỡ và vòi nước rỉ sét.
Sau nhiều tháng điều tra, Phong bị truy tố với các tội danh hành hạ trẻ em, giam giữ người trái pháp luật, và đe dọa tính mạng người khác. Hương được chuyển đến trung tâm bảo trợ xã hội. Dù thể xác dần hồi phục, tâm hồn bé nhỏ của cô bé vẫn cần thời gian dài để hàn gắn. Nhưng trong những giấc mơ, Hương vẫn nhớ giọng nói dịu dàng từ đầu dây bên kia:
“Cháu rất dũng cảm. Công an sắp đến rồi.”
Một cuộc gọi trong đêm mưa, một giọng nói yếu ớt từ căn phòng tối, và sự tỉnh táo của một tổng đài viên đã cứu lấy cả một cuộc đời.