Suốt 10 năm qua, bà Mai – một người phụ nữ lam lũ, sống trong căn nhà lụp xụp ở vùng quê – luôn xuất hiện trong cuộc sống con gái mình với bộ quần áo cũ kỹ, chiếc xe đạp cà tàng và giọng nói nhún nhường. Ai cũng nghĩ bà là một người mẹ nghèo khổ, sống nhờ vào vài đồng trợ cấp và lòng thương hại của xóm giềng. Nhưng ít ai biết rằng, đằng sau dáng vẻ ấy là một người phụ nữ có học thức, giàu có, sở hữu chuỗi bất động sản và tài sản trị giá hàng chục tỷ đồng – tất cả được bà che giấu chỉ để thử lòng đứa con gái duy nhất: Linh.
Lúc Linh còn bé, bà Mai từng sống trong cảnh khốn khó thật sự. Nhưng nhờ tài buôn bán và đầu tư, bà vươn lên và thành đạt trong âm thầm. Bà gửi Linh lên thành phố ăn học, chỉ nói mình vẫn nghèo, chỉ đủ lo cho con ăn học. Linh lớn lên, học giỏi, thành công, nhưng từ lúc có công việc ổn định, cô ngày càng xa cách mẹ.
Linh chưa từng một lần dẫn mẹ đi ăn nhà hàng, chưa từng khoe mẹ với bạn bè, thậm chí nhiều lần còn chối mẹ khi gặp bạn trai. “Mẹ nhà quê lắm, đừng để anh Minh thấy mẹ. Con sắp lấy chồng rồi, đừng làm con mất mặt,” cô nói, giọng lạnh lùng.
Ngày cưới đến gần, bà Mai ngỏ ý muốn lên sân khấu để dắt tay con gái, như bao bà mẹ khác. Nhưng Linh lạnh lùng từ chối:
– Con đã nhờ dì Hai đứng thay mẹ rồi. Mẹ mà xuất hiện với cái áo bà ba, người ta cười chết!
Bà Mai cười buồn, không nói gì.
Ngày cưới.
Khi MC chuẩn bị mời người đại diện nhà gái lên sân khấu để trao dâu, Linh cùng chồng sắp cưới nắm tay nhau bước ra. Cả khán phòng rộn ràng tiếng pháo tay. Nhưng đúng lúc đó, một người phụ nữ mặc bộ váy sang trọng bước chậm rãi từ phía dưới lên sân khấu. Ánh đèn chiếu sáng, gương mặt bà Mai khiến cả hội trường lặng đi.
– Tôi là mẹ ruột của cô dâu – bà nói rõ ràng. – 10 năm qua tôi sống trong vai một người mẹ nghèo để biết được lòng con gái mình. Hôm nay, con sợ tôi làm con xấu hổ nên không cho tôi lên sân khấu? Vậy thì để tôi nói cho mọi người biết – chính tôi là người đã trả tiền học đại học cho con, gửi tiền hàng tháng để con sống sung túc trên thành phố, và chính tôi là người đã đứng tên mua căn nhà hai vợ chồng con đang ở!
Cả họ nhà trai sững sờ. Linh đứng chết trân, môi run run:
– Mẹ… mẹ nói gì vậy?
– Mẹ chưa từng trách con, cho đến khi con xấu hổ vì chính người đã sinh ra con. Con chọn sự hào nhoáng hơn tình máu mủ. Hôm nay mẹ không cần con nhận mẹ nữa – chỉ cần con nhớ rằng: có một người mẹ từng yêu con đến mức hy sinh cả lòng tự trọng để được nhìn con hạnh phúc.
Bà nói xong thì quay lưng bước đi. Tiệc cưới đang vui vẻ bỗng chốc rơi vào im lặng nặng nề. Linh òa khóc, gọi với theo:
– Mẹ ơi… Mẹ đừng đi…
Nhưng bóng dáng bà Mai đã khuất sau cánh cửa, để lại cả hội trường chìm trong sững sờ – và một bài học về chữ hiếu, về lòng người, và về sự thật đắng cay của những mối quan hệ tưởng chừng như thiêng liêng nhất.