Tôi tên là Hòa, năm nay vừa tròn 50 tuổi, là một người cha đơn thân. Vợ tôi mất sớm, để lại cho tôi đứa con gái duy nhất – Minh Thư – khi con bé mới lên ba. Cũng bởi vậy mà tôi và con gắn bó với nhau như hình với bóng, hai cha con nương tựa nhau mà sống, trải qua biết bao sóng gió.
Minh Thư năm nay đã 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học ngành thiết kế đồ họa, lại mới vào làm ở một công ty startup khá có tiếng. Từ nhỏ con bé đã chín chắn, sống khép kín và rất ít khi chia sẻ chuyện tình cảm. Tôi cũng không ép buộc, chỉ luôn dặn con gái rằng: “Chọn ai thì chọn người đàng hoàng, tử tế, biết tôn trọng mình.”
Chiều hôm đó, khi tôi đang lúi húi tưới cây ngoài sân thì Thư về, gương mặt tươi rói nhưng có chút gì đó lạ lẫm, khác thường.
– Ba ơi, tối nay con dẫn bạn trai về ra mắt nha. Ổng… à không, ảnh nói muốn gặp ba từ lâu rồi.
Tôi hơi sững người. Không phải vì con có người yêu – tuổi này rồi là chuyện bình thường – mà là vì sự bất ngờ và cái cách con bé nói, như thể có điều gì đó đang giấu giếm.
– Ừ, được chứ. Bao lâu rồi mà giờ ba mới được diện kiến?
– Dạ… tụi con quen nhau cũng gần 5 tháng. Nhưng ảnh làm nghề hơi đặc thù nên con chưa dám nói vội.
Tôi gật đầu, không hỏi thêm. Tự dặn lòng phải cư xử thật đàng hoàng, làm một người cha mẫu mực để con yên tâm. Tối đó, tôi vào bếp nấu mấy món sở trường: canh chua cá hú, thịt kho trứng, thêm ít gỏi gà xé trộn rau răm mà con gái thích.
Gần 7 giờ, tiếng chuông cửa vang lên. Tôi ra mở cổng thì thấy con gái đang đứng cạnh một thanh niên cao to, mặc sơ mi trắng, khuôn mặt sáng sủa nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo một cách kỳ lạ. Tôi đưa tay bắt, chàng trai bắt lại rất chắc nhưng… lạnh ngắt. Cảm giác đầu tiên khiến tôi có chút gai người, nhưng tôi tự nhủ: “Có thể mình nghĩ quá.”
Chàng trai tự giới thiệu là Tuấn – làm trong ngành bảo mật hệ thống, thường xuyên phải di chuyển nên ít khi rảnh rỗi. Trong suốt bữa cơm, tôi cố giữ bầu không khí nhẹ nhàng, đặt vài câu hỏi xã giao, nhưng càng lúc càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Minh Thư từ lúc ngồi vào bàn thì tỏ ra lóng ngóng một cách bất thường. Con bé làm rơi đũa tới ba lần, mà lần nào cũng vội cúi xuống nhặt, rồi ngẩng lên với gương mặt bối rối như thể đang hoảng sợ điều gì.
Tới lần thứ tư, tôi chủ động cúi xuống nhặt giúp con – và đúng lúc đó tôi nhìn thấy đôi chân của nó run lẩy bẩy, lộ ra dưới gầm bàn là một vết tím bầm lớn kéo dài từ mắt cá chân lên tới đầu gối.
Tôi tái mặt, tim như bị bóp nghẹt. Nhìn con gái cười gượng với ánh mắt cầu cứu, tôi hiểu có chuyện lớn đang xảy ra. Tôi đứng dậy, vờ như sực nhớ ra điều gì.
– Ba quên nồi chè trên bếp, để ba vô coi không cháy.
Tôi bước vào bếp, khóa trái cửa nhẹ nhàng rồi rút điện thoại ra, run rẩy gọi 113. Giọng tôi thấp và gấp gáp:
– Tôi là Hòa, ở số nhà 47/5 Lê Văn Duyệt. Tôi nghi con gái tôi đang bị bạn trai bạo hành hoặc có vấn đề nghiêm trọng. Xin hãy đến ngay. Tôi sẽ kéo dài thời gian.
Đầu dây bên kia xác nhận và bảo tôi giữ bình tĩnh, họ sẽ có mặt sau khoảng 10 phút.
Tôi trở ra, mỉm cười giả lả:
– Có chè đậu xanh, Tuấn ăn được không?
– Dạ, cháu ăn được. Bác nấu thơm quá.
Hắn ta cười, nhưng nụ cười của hắn không hề lan tới mắt.
Tôi quay sang con gái:
– Thư, con lấy thêm ít đá trong tủ lạnh bỏ vô nước cam cho mát.
Con bé đứng dậy, ánh mắt nhìn tôi biết ơn. Tôi tranh thủ ghé sát nói nhỏ trong lúc đưa ly:
– Bình tĩnh. Ba lo được.
Năm phút sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên trước cửa. Tôi cố giữ mặt lạnh, đi ra mở cổng. Hai chiến sĩ công an trong sắc phục gọn gàng bước vào.
– Xin lỗi, chúng tôi đang thực hiện kiểm tra an ninh định kỳ khu vực này, mong anh chị hợp tác.
Tuấn hơi giật mình, ánh mắt loé lên tia cảnh giác.
– Dạ… có chuyện gì vậy mấy anh?
– Mời anh xuất trình giấy tờ tùy thân.
Tuấn lưỡng lự một chút rồi rút ví, nhưng trong khoảnh khắc đó, một vật nhỏ rơi từ túi áo hắn xuống sàn nhà. Tôi nhìn thấy rõ đó là một ống k//im tiêm đã dùng, còn dính chút máu khô.
Viên công an lập tức cúi xuống nhặt, mắt nhìn tôi và người còn lại ra hiệu kín đáo. Trong tích tắc, Tuấn vùng đứng dậy, định bỏ chạy – nhưng quá muộn. Hai chiến sĩ đã nhanh chóng khống chế, còng tay hắn lại giữa tiếng hét thất thanh của con gái tôi.
– Anh Tuấn, anh bị bắt vì tàng trữ chất cấm và bị tình nghi hành hung người khác. Mời anh về trụ sở làm việc.
Tôi ôm con gái đang run rẩy trong tay. Minh Thư khóc nức nở, không thành tiếng. Tôi xoa lưng con, giọng nghẹn ngào:
– Ba ở đây rồi. Không sao nữa rồi con…
Minh Thư kể lại mọi chuyện khi tinh thần đã khá hơn. Thì ra Tuấn là một người có tiền sử nghiện ngập, sống hai mặt. Ngoài vẻ bề ngoài chỉn chu, hắn là một kẻ kiểm soát bệnh hoạn. Ban đầu, Tuấn tỏ ra yêu thương và tâm lý, nhưng chỉ sau vài tháng thì lộ bản chất. Hắn bắt đầu ghen tuông vô cớ, cấm đoán Thư gặp gỡ bạn bè, xem điện thoại, thậm chí theo dõi cả hành trình đi làm.
Minh Thư nhiều lần đòi chia tay, nhưng Tuấn dọa sẽ tự tử hoặc làm hại cô nếu dám rời xa hắn. Trong một lần cãi vã, hắn đã đánh con tôi, khiến chân con bầm tím. Lần dẫn về ra mắt là do hắn ép buộc để “củng cố vị trí”, vì hắn nghi ngờ con tôi đang giấu điều gì đó với gia đình.
Nhờ sự tỉnh táo của tôi trong bữa ăn và chiếc đũa rơi đầy ám hiệu, con bé đã được giải thoát khỏi mối quan hệ độc hại đó.
Sau biến cố, tôi nhận ra rằng làm cha mẹ không chỉ là nuôi nấng con khôn lớn, mà còn phải luôn quan sát, thấu hiểu từng cử chỉ nhỏ nhất của con. Đôi khi, một dấu hiệu vụn vặt như cái rơi đũa liên tục cũng có thể là tiếng kêu cứu trong lặng thinh. Và may mắn thay, tôi đã nghe thấy tiếng đó, kịp thời.
Minh Thư sau đó được trị liệu tâm lý, dần lấy lại thăng bằng. Còn tôi – người cha tưởng như chỉ biết lặng lẽ đứng sau – nay càng thêm tin rằng: Trực giác của tình thân đôi khi chính là vũ khí mạnh nhất để bảo vệ những người mình yêu thương.