Từ ngày về làm dâu nhà họ Hà ở làng Đông Trúc, Biên luôn cảm thấy một nỗi bất an khó tả. Mỗi lần bước chân vào ngôi nhà cổ của dòng họ, Biên lại thấy gai người. Dân làng bảo cô yếu bóng vía, rằng người thành phố như cô không quen với không khí quê mùa, nhưng Biên biết, mọi chuyện không đơn giản như thế.
Mỗi năm, cứ gần đến ngày giỗ cụ cố nhà họ Hà, Biên lại thấy cơ thể mệt mỏi lạ lùng. Cô thường xuyên mất ngủ, đầu óc mơ màng, và đôi khi nghe thấy những tiếng thì thầm khe khẽ trong đêm. Chồng cô, anh Tùng, chỉ cười xòa, bảo rằng cô nghĩ nhiều quá. Nhưng Biên không thể gạt bỏ cảm giác rằng có điều gì đó đang dõi theo mình, nhất là từ khu vườn sau nhà, nơi có ngôi mộ cụ cố được ch:ôn từ hàng chục năm trước.
Hôm ấy, nhà họ Hà tổ chức lễ sang cát cho cụ cố. Theo phong tục, sau nhiều năm, hài cốt cụ sẽ được cải táng và chuyển sang một ngôi mộ mới khang trang hơn. Cả dòng họ tụ họp, không khí vừa trang nghiêm vừa tấp nập. Biên, dù không muốn, vẫn phải tham gia vì là con dâu trưởng. Từ sáng sớm, cô đã thấy con Mực – chú chó đen nhà họ Hà – bồn chồn, đi qua đi lại rồi tru lên từng hồi. Mọi người chỉ nghĩ nó bị đói, nhưng Biên lại thấy lòng mình nặng trĩu.
Khi màn đêm buông xuống, nghi thức sang cát bắt đầu. Dưới ánh trăng mờ ảo, mấy người đàn ông trong họ cẩn thận đào ngôi mộ cũ. Biên đứng từ xa, tay nắm chặt áo, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Bỗng nhiên, con Mực sủa điên cuồng, chạy vòng quanh ngôi mộ, mắt nó sáng rực như nhìn thấy thứ gì đó mà không ai thấy.
Dân làng xì xào, vài người lớn tuổi lẩm bẩm cầu khấn. Rồi, khi nắp qua/n t/ài vừa được mở, một luồng ánh sáng xanh kỳ lạ lóe lên từ trong mộ, sáng đến mức cả Biên lẫn những người xung quanh đều sững s/ờ.
Cả đám đông giật lùi, tiếng la hét vang dội trong đêm. Ánh sáng xanh như một làn sương lạnh tỏa ra, quấn quanh những người đứng gần. Biên thấy hai đầu gối mình mềm nhũn, suýt ngã quỵ, tim đập loạn xạ.
Trong khoảnh khắc ấy, cô nghe rõ ràng tiếng thì thầm ngay bên tai:
– “Trả… lại… cho… ta…”
Biên quay phắt lại, nhưng phía sau chỉ là khoảng tối mịt mùng. Chú chó Mực tru dài một tiếng rợn người rồi cắm đầu bỏ chạy thẳng ra cánh đồng.
Người trong họ sợ hãi, nhiều người vội vàng khấn vái. Nhưng ông Trác – trưởng tộc nhà họ Hà – vẫn nghiêm giọng quát:
– Đã động thổ rồi, không được bỏ dở! Cụ cố về cũng là để phù hộ cho con cháu, đừng hoang mang!
Mấy người đàn ông tiếp tục dỡ nắp quan tài. Nhưng khi ánh sáng xanh dần tan, bên trong hiện ra không phải hài cốt khô cứng như người ta chờ đợi… mà là một tấm vải liệm vẫn còn nguyên, trắng đến lạ lùng, không hề mục nát.
Biên chết lặng. Trong đầu cô vang vọng những giấc mơ mơ hồ suốt bao năm qua: tiếng gõ cửa trong đêm, bóng người phụ nữ mặc áo dài trắng đứng sau vườn, và đôi mắt nhìn cô như muốn nhắn gửi điều gì đó.
Một cụ bà run rẩy thì thầm:
– Không ổn rồi… cụ cố chưa yên đâu…
Cả dòng họ im bặt. Bầu không khí đặc quánh, chỉ còn tiếng gió rít qua những tán tre sau nhà. Biên bất giác ôm chặt lấy cánh tay mình, cảm giác như có một luồng hơi lạnh len lỏi quanh cổ.Đúng lúc ấy, tấm vải liệm khẽ lay động… như thể có bàn tay nào từ bên trong đang muốn thoát ra.