10 năm chồng ng//oại tì//nh, vợ u//ất ứ//c qua đời, nh//ân tì//nh nhảy vào thế chỗ, ngờ đâu 5 tháng sau cô ta phải tr/ả gi/á đ/ắt…
Ngôi nhà ba tầng sáng choang của ông Thành và bà Mai từng một thời là hình mẫu lý tưởng trong mắt hàng xóm. Ai cũng ngưỡng mộ người phụ nữ hiền hậu, tần tảo, gánh hàng rong nuôi chồng ăn học, chắt chiu từng đồng để ông có vốn làm ăn. Nhờ bàn tay bà vun vén, ông Thành mới xây dựng được cơ ngơi bề thế hôm nay.
Thế nhưng, càng thành đạt, ông Thành càng xa vợ. Những chuyến công tác liên miên, những cuộc điện thoại lúc nửa đêm, những lần áo sơ mi phảng phất mùi nước hoa lạ… Tất cả như những nh//át d//ao cứ//a vào lòng bà Mai. Bà biết ông có n//hân tì//nh – một cô nhân viên trẻ tên Diễm.
Trong suốt mười năm, bà Mai lặng lẽ chịu đựng. Không phải bà không đủ can đảm để rời đi, mà vì bà thương hai đứa con nhỏ. Bà sợ mái ấm tan vỡ sẽ c//ướp đi tuổi thơ yên bình của con. Bà ch//ôn c//hặt nỗi t//ủi nh//ục, ngày đêm cầu mong chồng một ngày tỉnh ngộ.
Nhưng hy vọng ấy chưa bao giờ thành hiện thực.
Những bữa cơm dần vắng bóng ông Thành. Bà Mai thui thủi trong căn nhà rộng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc. Sự u u///ất tích tụ, cộng thêm b//ệnh tim bẩm sinh khiến sức khỏe bà ngày càng s//a s//út.
Một đêm cuối đông, bà nhập viện c//ấp c//ứu. Nắm tay con trai, bà nghẹn lời:
– “Mẹ x/in l/ỗi… Mẹ không thể ở bên các con lâu hơn. Hãy yêu thương nhau, và đừng bao giờ ph//ụ bạ//c người đã h/y si/nh vì mình.”
Rồi bà khép mắt ra đi, mang theo cả một trời u///ất h////ận.
Tang lễ chưa kịp nguội khói nhang, Diễm đã ngang nhiên dọn vào nhà. Người phụ nữ từng giấ/u mình sau lưng ông Thành giờ hiên ngang thay thế vị trí của bà Mai. Hàng xóm lắc đầu x/ót x/a, hai đứa con thì p//hẫn n//ộ bỏ đi, không còn muốn sống chung với người cha b//ội b//ạc.
Ông Thành, m/ù quá/ng vì s/i m/ê, coi Diễm như “người vợ mới”. Ông tin rằng sau bao năm giấ/u giế/m, cuối cùng cũng được sống với “tình yêu thật sự”. Nhưng đời không đơn giản thế.
Chỉ 5 tháng sau, những mảng tối bắt đầu l/ộ ra… đọc tiếp dưới bình luận
Chỉ 5 tháng sau, những mảng tối bắt đầu lộ ra. Diễm, sau khi đã chiếm được vị trí của bà Mai, không còn giấu giếm bản chất thật. Cô ta bắt đầu kiểm soát toàn bộ tài chính của ông Thành, dùng những lời ngon ngọt để thuyết phục ông sang tên nhiều tài sản. Thậm chí, cô còn tìm cách ly gián ông với hai đứa con. Ông Thành, trong cơn si mê, tin tưởng mù quáng vào Diễm.
Thế nhưng, lòng tham của Diễm không dừng lại ở đó. Sau khi đã nắm giữ một phần đáng kể tài sản, Diễm bắt đầu bộc lộ sự nhàm chán và tìm đến những mối quan hệ mới. Một buổi tối, ông Thành bắt gặp cô ta đi cùng một người đàn ông khác. Ông đau đớn, nhận ra bản thân đã trở thành một kẻ ngờ nghệch. Ông tức giận đuổi Diễm ra khỏi nhà, nhưng cũng chính lúc đó, ông phát hiện Diễm đã lừa ông ký tên vào những giấy tờ chuyển nhượng tài sản.
Ông Thành trở thành kẻ trắng tay, và ông đã suy sụp. Cú sốc này đã khiến ông phải nhập viện, nhưng không một ai ở bên cạnh chăm sóc. Hai đứa con vẫn chưa thể tha thứ cho ông, còn người phụ nữ mà ông từng nghĩ là “tình yêu đích thực” đã cao chạy xa bay với tài sản của ông.
Ông Thành cuối cùng ra đi trong bệnh viện, cô đơn và đau đớn. Những gì còn lại chỉ là một tờ di chúc viết vội, nhưng đã quá muộn. Nỗi ân hận dày vò đến phút cuối, rằng ông đã đánh đổi một mái ấm chân thành, một người vợ hết lòng vì mình, để rồi nhận lại sự phản bội tột cùng. Mất đi tất cả, ông mới thấu hiểu được giá trị của những điều mà ông từng chối bỏ.