Sinh con được 1 tháng, phát hiện đêm nào chồng cũng trộ////m sữa mang về nhà chồng – lé/n theo sau, tôi s//ốc nặng khi thấy…
Ngày sinh con gái đầu lòng, tôi cứ ngỡ cuộc sống của mình đã trọn vẹn. Cả tháng ở cữ, chồng tôi – anh Duy – chăm sóc vợ con khá chu đáo. Anh đi làm về sớm, cơm nước lo liệu, còn thường xuyên dậy giữa đêm pha sữa cho con. Nhìn anh bế con, vỗ về, tôi nhiều lần rơi nước mắt vì hạnh phúc.
Thế nhưng, sau khi hết 3 tuần đầu, tôi bắt đầu nhận ra điều bất thường. Mỗi đêm khoảng 2 – 3 giờ sáng, Duy thường lấy sữa trong tủ lạnh rồi lén đi ra ngoài. Ban đầu tôi nghĩ anh pha sữa cho con, nhưng khi bế con, bình sữa trên tay anh lại khác. Lượng sữa mẹ tôi cất trong tủ dần ít đi, dù tôi vẫn vắt đều.
Trong lòng tôi dấy lên nghi ngờ. Tại sao anh lại lấy sữa ra ngoài? Mang đi đâu, cho ai? Ý nghĩ đáng sợ thoáng qua khiến tôi mất ngủ mấy đêm liền. Tôi cố hỏi nhẹ nhàng:
– Anh này, sữa trong tủ lạnh em cất hôm qua đâu rồi?
Anh chỉ cười gượng:
– À… chắc anh nhầm, làm đổ mất rồi.
Câu trả lời ấy không thuyết phục. Linh cảm mách bảo tôi có gì đó bất thường. Đêm hôm sau, tôi giả vờ ngủ, để ý từng động tác. Quả nhiên, anh mở tủ, lấy mấy túi sữa đã dán nhãn ngày tháng cẩn thận, rồi bỏ vào túi xách. Anh nhẹ nhàng rời khỏi nhà, như sợ đánh thức tôi và con.
Trái tim tôi thắt lại. Một cơn giận và nỗi lo sợ ùa đến. Nhưng tôi không vội đối chất, mà quyết định lén theo sau, để biết sự thật.
Đêm ấy, tôi khoác áo mỏng, bồng con lớn 1 tháng tuổi ngủ say nhờ mẹ trông, rồi bước theo chồng trong bóng tối. Con ngõ nhỏ tĩnh lặng, chỉ có ánh đèn vàng leo lét. Anh đi nhanh, dáng vẻ hối hả. Tôi giữ khoảng cách vừa đủ, tim đập dồn dập.
Anh không hề rẽ ra phố lớn như tôi nghĩ, mà đi thẳng về nhà mẹ ruột – cách nhà chúng tôi khoảng vài trăm mét. Tôi nín thở, nép vào gốc cây gần đó. Cánh cửa khẽ mở, mẹ chồng tôi bước ra, gương mặt hốc hác, mái tóc rối bời. Duy đưa túi sữa cho bà, hai mẹ con thì thầm vài câu rồi đi vào trong.
Tôi như chết lặng. Hóa ra bao nhiêu ngày nay anh lén mang sữa về cho mẹ. Nhưng tại sao?
Tôi run rẩy tiến lại gần, qua khe cửa khép hờ, tôi nhìn thấy cảnh tượng khiến tim mình thắt lại. Trong phòng, chị dâu tôi – vợ của anh trai chồng – đang ngồi co ro ôm một bé sơ sinh đỏ hỏn. Đứa bé khóc khản cả giọng vì đói. Gương mặt chị nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng. Mẹ chồng tôi vội lấy túi sữa, hâm nóng rồi đưa cho chị. Bé ngậm lấy bình, bú say sưa, tiếng khóc dần im bặt.
Tôi bàng hoàng hiểu ra tất cả. Hóa ra chị dâu sinh non, sức khỏe yếu, lại không có sữa cho con bú. Nhà anh trai chồng thì khó khăn, không đủ tiền mua sữa bột. Để cháu nội không bị đói, mẹ chồng đã nhờ Duy lén lấy sữa của tôi mang về.
Nước mắt tôi trào ra. Ban đầu, tôi từng nghĩ đến những điều xấu xa, nghi ngờ chồng phản bội, thậm chí có con riêng. Nhưng sự thật lại là một bi kịch khác – một sự bất lực của cả gia đình trước khó khăn.
Tôi lặng lẽ quay về nhà. Trong lòng rối bời: vừa thương chồng, vừa thương cháu nhỏ, lại thấy tủi thân vì không ai nói với mình một lời. Họ âm thầm lấy sữa của tôi, để rồi tôi vô tình trở thành “người mẹ nuôi” cho đứa trẻ mà chính tôi không hề hay biết.
Sáng hôm sau, tôi nhìn chồng, nhẹ nhàng nói:
– Đêm qua em đi theo anh rồi… Em đã thấy tất cả.
Anh sững người, rồi cúi gằm mặt. Giọng anh run run:
– Anh xin lỗi… Anh không muốn em buồn. Anh chỉ nghĩ, em vừa sinh, lại vất vả, không nên lo thêm chuyện của anh trai. Nhưng nhìn cháu khóc vì đói, anh không cầm lòng nổi…
Tôi im lặng một lúc, rồi nắm tay anh:
– Em không trách anh. Nhưng anh sai khi giấu em. Em có thể chia sẻ, miễn đừng để em phải nghi ngờ chồng mình.
Đêm ấy, tôi mang thêm mấy túi sữa, tự tay đem sang cho chị dâu. Nhìn đứa bé bú ngoan trong vòng tay mẹ, tim tôi nghẹn lại. Chị dâu nắm chặt tay tôi, nước mắt lăn dài:
– Cảm ơn em… Nếu không có em, chắc chị chẳng biết làm sao.
Tôi mỉm cười, nhưng lòng nặng trĩu. Tôi hiểu, cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng. Có những nỗi khổ âm thầm mà chỉ khi tận mắt chứng kiến, ta mới cảm nhận hết. Và đôi khi, tình thương không chỉ dành cho con mình, mà còn phải mở rộng, để chia sẻ với những mảnh đời xung quanh.
Từ hôm đó, tôi chủ động vắt sữa, cẩn thận chia làm hai phần: một cho con gái mình, một gửi sang cho cháu. Chồng tôi không còn phải lén lút đi trong đêm nữa. Anh nhìn tôi, ánh mắt rưng rưng, có lẽ chưa bao giờ thấy vợ mình mạnh mẽ và bao dung đến vậy.
Trong ngôi nhà nhỏ, giữa những gian khó, tình yêu thương đã giúp chúng tôi tìm lại sự bình yên. Và tôi hiểu, đôi khi một sự thật khiến ta “sốc nặng”, nhưng chính sự thật ấy lại dạy ta cách yêu thương trọn vẹn hơn.