300 triệu đó không phải tiền tiết kiệm. Đó là tiền Mận cắm sổ đỏ mảnh đất hương hỏa của ông bà, cộng thêm vay nặng lãi của xã hội đen với lãi suất cắt cổ. Tất cả chỉ để lo lót cho Toàn một suất đi xuất khẩu lao động sang Nhật, với hy vọng đổi đời.
Toàn nắm chặt tay vợ, đôi mắt rực sáng tham vọng:
Mận gạt nước mắt, gật đầu lia lịa. Cô tin chồng. Cô sẵn sàng ăn rau cháo, làm thuê cuốc mướn để trả lãi, miễn là chồng thành công. Suốt quãng thời gian Toàn đi anh chẳng gửi về 1 đồng nào cho vợ. Anh bảo tiền anh giữ lại để về xây biệt thự. Mận vẫn tin và 1 mình cõng khoản nợ 300 triệu thay chồng…
Sáu năm sau…
Toàn về nước thật. Nhưng anh không về làng.
Sáu năm bôn ba xứ người, nhờ lanh lợi và chút may mắn, Toàn tích cóp được một số vốn khổng lồ: gần 6 tỷ đồng. Về thành phố, với mác “Việt kiều”, lại có tiền, Toàn nhanh chóng hùn vốn mở một nhà hàng hải sản sang trọng ven biển.
Tiền vào như nước, Toàn thay đổi. Anh quen Linh – một cô gái trẻ đẹp, sành điệu, biết cách chiều chuộng đàn ông. Nhìn Linh với đôi bàn tay trắng muốt, thơm phức mùi nước hoa, Toàn lại rùng mình khi nhớ đến Mận – người vợ quê mùa với bàn tay nứt nẻ như vỏ cây và mùi mồ hôi nồng nặc.
Toàn tự nhủ: “Mận không hợp với đẳng cấp của mình nữa. Gửi cho cô ấy 300 triệu trả tiền cô ta vay cho anh đi là xong nghĩa vụ”.
Nhưng lòng tham và sự ích kỷ khiến Toàn lần lữa mãi. Anh sợ Mận lên thành phố làm phiền, sợ mất mặt với bạn bè thượng lưu. Anh cắt đứt liên lạc, thay số điện thoại, sống cuộc đời vương giả bên vợ mới và đứa con trai kháu khỉnh vừa chào đời, quên sạch lời hứa “xây biệt thự” năm xưa thậm chí 300 triệu anh ta cũng chẳng trả cho Mận luôn.
Ở quê, Mận bặt vô âm tín chồng suốt 6 năm cuối. Người ta đồn Toàn chết, đồn Toàn có vợ mới, nhưng Mận vẫn cắn răng gạt đi. Chủ nợ đến đòi lãi, cô lại xin khất, lại lao ra đồng làm việc từ 3 giờ sáng đến 10 giờ đêm….
Cuộc sống vương giả của Toàn kéo dài được 2 năm thì tai họa ập đến. Trong một lần tiếp khách uống rượu say, Toàn nôn ra máu, ngất xỉu ngay tại bàn tiệc. Vào bệnh viện, bác sĩ cầm tờ kết quả xét nghiệm, lắc đầu ái ngại: “Ung thư gan giai đoạn cuối”. …
Tin dữ như sét đánh ngang tai. Nhưng cú sốc lớn hơn còn đợi anh ở phía sau. Khi biết Toàn mắc bệnh hiểm nghèo, “sự sống chỉ tính bằng tháng” và tài sản bắt đầu đội nón ra đi để chi trả viện phí, cô vợ trẻ đẹp tên Linh bắt đầu trở mặt.
Ngày Toàn nằm trên giường bệnh, Linh dọn đồ bỏ đi cùng két sắt chứa phần lớn tiền mặt, để lại cho anh tờ đơn ly hôn và sự cô độc đến lạnh người trong căn phòng bệnh trắng toát.
Nằm nhìn trần nhà, trong cơn đau thể xác giằng xé, Toàn bỗng thấy nhớ một bát cháo hành. Anh nhớ những đêm đông gió rét ngày xưa, Mận thức trắng đêm xoa dầu vào lưng cho anh. Anh nhớ ánh mắt tin yêu của người vợ quê mùa ngày tiễn anh đi.
“Mận ơi…” – Toàn thều thào, nước mắt ân hận chảy dài.
Anh quyết định bán nốt cổ phần nhà hàng, gom góp chút tiền cuối cùng, thuê một chuyến xe cấp cứu đưa mình về quê. Anh muốn gặp Mận, muốn xin lỗi cô, muốn dùng số tiền còn lại để bù đắp, xây cho cô cái nhà tử tế như lời hứa, dù đã quá muộn màng.
Chiếc xe dừng lại ở đầu con ngõ đất đỏ quen thuộc.
Toàn vịn tay vào y tá, bước đi run rẩy từng bước. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến anh sững sờ. Căn nhà cấp bốn ngày xưa đâu rồi? Đâu là cái sân gạch rêu phong nơi Mận hay ngồi giặt áo?
Trước mắt Toàn chỉ là một bãi đất hoang tàn, cỏ mọc um tùm cao quá đầu người. Nền nhà cũ chỉ còn trơ lại vài viên gạch vỡ nát, cháy đen nham nhở.
Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng gió rít qua bụi chuối nghe rợn người.
Một bà cụ đi chăn bò ngang qua, thấy có người lạ, bà nheo mắt nhìn. Nhận ra Toàn, bà cụ buông rơi cái thừng bò, ánh mắt nhìn anh như nhìn thấy quỷ dữ.
Toàn quỳ xuống:
Bà cụ nhổ toẹt bãi nước trầu xuống đất, giọng chua chát:
Toàn như bị ai đập mạnh vào gáy, tai ù đi:
Toàn nghe từng lời bà cụ nói mà như ngàn mũi dao đam nát tim gan. Anh hộc ra một ngụm máu tươi, loạng choạng… Những đồng tiền cuối cùng anh định mang về cho vợ con để chuộc lỗi nhưng cũng chẳng còn cơ hội nữa rồi…

