Hàng xóm sát vách trả 100 triệu cho con cá rồng đỏ, anh Minh nhất quyết không bán.
Đó là con cá anh nuôi 12 năm, từ lúc nó chỉ hơn gang tay đến khi vảy đỏ như than hồng, giá trị không chỉ nằm ở tiền – mà là công sức, danh dự và niềm tự hào của cả gia đình.
Ai ngờ sáng hôm sau, đang chuẩn bị đi làm, hai vợ chồng nghe “BỐP!” một tiếng nặng nề vang lên từ phòng khách. Chạy ra thì thấy con cá rồng lao thẳng lên đập đầu vào kính, rồi trôi nổi bụng trắng trên mặt nước.
Túm lưới vớt lên, anh Minh ngồi sụp xuống, run bần bật.
Vợ anh khóc nấc:
“Trời ơi! Mười mấy năm trời… mất trắng hết rồi!”
Anh Minh đỏ mắt, tức đến nghẹn họng. Hôm qua còn từ chối 100 triệu, hôm nay giá trị bằng con số 0.
Họ cứ nghĩ cá bị bệnh hay giật mình, nhưng đến khi mở camera phòng khách để xem lại diễn biến trong đêm, cả hai cứng người, mặt tái mét.
01:24 sáng – Camera ghi lại
Một chiếc bóng lom khom…Từ ngoài cửa sổ sát vách lách người vào, động tác nhanh gọn như đã quen.
Hàng xóm – ông Tài – bước vào, tay cầm một vật dài, lóng lánh ánh kim.
Ông ta đến sát bể…Dừng lại đúng 5 giây…Rồi thò cái que dài chọc liên tục vào bể, khuấy loạn nước khiến cá hoảng loạn bỏ chạy.
Tiếp đó ông rút từ túi ra một chai rượu nhỏ, đổ thứ nước gì đó xuống cạnh lọc và lẩm bẩm:
“Đã không bán thì đừng trách!”
Xong xuôi, ông quay người chui ngược lại cửa sổ và biến mất.
Toàn bộ diễn biến diễn ra trong chưa đầy 2 phút.
Trở lại phòng khách – 7h sáng
Hai vợ chồng Minh nhìn nhau, mạch máu trên thái dương giật liên hồi.
Chị vợ nghiến răng:
“Nó giet cá nhà mình!”
Anh Minh xiết chặt nắm tay:
“Được. Nếu mày thích chơi bẩn…”
Nhưng ai cũng hiểu – kiện ra xã chưa chắc đã làm được gì, vì đây là chuyện trong nhà, lời nói khó có bằng chứng nếu chỉ mở miệng tố cáo.
Nhưng đúng 9 giờ cùng ngày, ông Tài hớt hải chạy sang, gương mặt tái mét, vừa đến cửa đã gào:
“Anh chị cứu tôi với!”
Hai vợ chồng đứng im, lạnh đến mức không thèm đáp.
Ông Tài thở gấp, quỳ sụp xuống:
“Con cá rồng nhà tôi… đang nằm bất động! Hai con la hán cũng lật bụng!”
Anh Minh bước ra cửa, cười nhạt
“Sao không gọi thợ sửa bể?”
Ông Tài run rẩy:
“Không phải bể! Cả hồ trong, nước sạch! Tự nhiên cá sùi bọt rồi lật bụng… y như bị ai bỏ thuốc!”
Đến đây, vợ anh Minh nhìn thẳng vào mắt ông ta, giọng sắc lạnh:
“Thì chú tự biết cách chữa đi chứ. Mấy cái trò dùng hóa chất vô bể cá nhà người khác chắc chú rành lắm mà.”
Ông Tài đơ người, mắt mở lớn, mồ hôi túa ra như tắm. Rõ ràng ông không nghĩ camera nhà Minh lại nhìn được đến tận cửa sổ sát vách.
Ông lắp bắp:
“Anh… anh bẫy tôi à?”
Anh Minh khoanh tay:
“Không. Chỉ là nhà tôi nuôi cá tiền trăm triệu, không dại mà không lắp camera.”
Sau đó…
Không ai biết ông Tài đã làm gì đêm đó, nhưng:
Sáng hôm sau, xe ông chở hồ cá và đồ nghề ra chợ bán thanh lý
Ông bán luôn giàn hồ mới hơn 60 triệu
Và trong ba tháng liền, không ai còn thấy ông nuôi cá nữa
Người ta xì xào:
“Chơi dơ quá, chắc nghiệp quật.”
Còn vợ chồng Minh?
Họ mua con cá rồng mới, không phải vì tiếc tiền – mà vì Minh nói một câu rất thật:
“Cá chết thì mua lại được. Chứ nhân cách một khi đã mục, chẳng còn gì để nuôi.”

