Cô Gái Nằm Viện Không Ai Thăm, Chỉ Có Anh Xe Ôm Ở Lại – Ai Ngờ Cô Là Chủ Tịch Giấu Mặt
Căn phòng bệnh yên ắng đến lạ. Mùi thuốc sát trùng phảng phất, ánh đèn trắng hắt xuống chiếc giường sát cửa sổ. An nằm đó đã ba ngày. Ba ngày không một cuộc gọi, không một bó hoa, không một bước chân quen thuộc.
Y tá đi qua, nhìn hồ sơ rồi thở dài:
“Lại một ca không người thân…”
An nghe thấy, khẽ quay mặt vào tường. Cô không trách ai. Cô chỉ thấy mệt. Mệt vì đau, mệt vì im lặng, và mệt vì cuối cùng cũng nhận ra: khi bỏ đi mọi danh xưng, con người ta rốt cuộc còn lại gì?
Ngoài hành lang, Hòa dựng chiếc xe máy cũ sát tường, tháo mũ bảo hiểm, ngồi xuống ghế nhựa. Anh là xe ôm. Ba ngày nay, anh vẫn ở đây.
Không phải vì nghĩa vụ. Chỉ vì… anh chưa muốn đi.
1. Cuốc xe dở dang
Ba ngày trước, An gọi xe trong cơn mưa lất phất. Cô mặc áo khoác rộng, đội mũ che kín mặt, giọng yếu. Chỉ mới đi được nửa đường, cô bỗng choáng váng, nắm chặt vai Hòa.
“Anh ơi… cho tôi dừng lại…”
Chưa kịp nói hết, cô ngã gục.
Hòa thắng gấp, dựng xe, bế cô vào phòng cấp cứu gần nhất. Anh đứng ngoài, áo ướt sũng, tay run. Bác sĩ hỏi tên người nhà, anh lắc đầu. Hỏi số điện thoại liên lạc, anh cũng không có.
“Anh là gì của bệnh nhân?”
“Dạ… tôi là xe ôm.”
Bác sĩ nhìn anh một giây, rồi quay đi.
Hòa đứng đó đến khuya. Khi An qua cơn nguy kịch, anh mới thở phào. Anh định về, nhưng khi nhìn vào phòng bệnh trống trải, anh lại ngồi xuống.
“Chắc mai có người nhà tới,” anh tự nhủ.
Nhưng ngày mai không ai tới. Ngày kia cũng không.
2. Người ở lại
Hòa mua cháo, mua sữa, đặt gọn trên bàn. Khi An tỉnh, cô giật mình thấy một người đàn ông lạ ngồi ngoài cửa.
“Anh là…?”
“Tôi là người chở cô hôm bữa. Thấy cô chưa có ai, tôi ở lại chút.”
An ngỡ ngàng. “Anh không cần phải…”
Hòa cười hiền. “Không sao. Tôi cũng rảnh.”
Thật ra anh không rảnh. Anh bỏ mấy cuốc xe, mất tiền. Nhưng anh không nói.
Những ngày sau đó, Hòa đến đều. Không hỏi quá khứ, không hỏi công việc. Anh chỉ hỏi:
“Cô đỡ chưa?”
“Có muốn ăn thêm không?”
An dần quen với sự có mặt lặng lẽ ấy. Một người không tò mò, không dò xét, không cố tỏ ra tốt bụng. Chỉ ngồi đó, sửa lại cái gối, rót nước, rồi im lặng.
“Anh không sợ tôi là người xấu à?” An hỏi một lần.
Hòa cười. “Người xấu đâu có nằm viện một mình như vậy.”
Câu nói ấy khiến An quay mặt đi, mắt cay.
3. Bí mật của An
An không phải cô gái bình thường.
Cô là chủ tịch của một tập đoàn lớn – người đứng sau những quyết định hàng nghìn người chịu ảnh hưởng. Nhưng cô chọn giấu mặt. Không báo chí, không tiệc tùng. Cô tin quyền lực nên nằm trong im lặng.
Cô đã quen với việc được vây quanh bởi trợ lý, thư ký, đối tác. Nhưng khi cô ngã xuống, tất cả biến mất. Điện thoại bị tắt. Lịch làm việc dừng lại. Cô muốn thử một lần… không là ai cả.
Và cái giá của thử nghiệm ấy là sự cô độc.
Nếu không có Hòa, có lẽ cô đã trải qua những ngày đó trong im lặng tuyệt đối.
4. Những câu chuyện nhỏ
Buổi chiều, nắng xiên qua cửa sổ. Hòa kể cho An nghe chuyện chạy xe: những người khách vội vã, những cuộc đời lướt qua yên sau.
“Tôi thích nhất là mấy cô chú già,” anh nói. “Họ đi chậm, nói chuyện nhiều.”
An cười. “Anh không chán sao?”
“Chán chứ. Nhưng tôi nghĩ… ai rồi cũng cần một người chịu nghe mình nói.”
An nhìn anh. Lâu lắm rồi, cô mới nghe một câu đơn giản mà thật như vậy.
Cô hỏi ngược lại: “Anh có ước mơ không?”
Hòa gãi đầu. “Có chứ. Mở tiệm sửa xe nhỏ. Đủ sống. Không cần giàu.”
An im lặng. Cô – người có mọi thứ trong tay – bỗng thấy ước mơ ấy xa xỉ hơn mọi con số.
5. Ngày sự thật lộ ra
Ngày An xuất viện, một đoàn người xuất hiện ngoài hành lang. Vest chỉnh tề, ánh mắt kính cẩn.
Hòa đang buộc lại dây giày cho An thì sững người.
“Chủ tịch…” – một người khẽ nói.
Hòa đứng dậy, lùi lại một bước. Anh nhìn An, ngỡ ngàng.
An thở dài. Cô biết khoảnh khắc này rồi cũng tới.
“Xin lỗi anh,” cô nói khẽ. “Tôi đã không nói thật.”
Hòa cười, nụ cười có chút ngượng. “Ra là vậy.”
Anh cúi đầu chào, rồi quay đi. Anh nghĩ mình không thuộc về thế giới ấy.
“Anh Hòa,” An gọi.
Anh dừng lại.
“Cảm ơn anh,” cô nói. “Ba ngày qua… là những ngày thật nhất của tôi.”
Hòa gật đầu. “Chúc cô mạnh khỏe.”
Anh dắt xe ra, lòng nhẹ mà trống.
6. Cú điện thoại bất ngờ
Một tuần sau, Hòa đang sửa xe thì điện thoại reo. Số lạ.
“Anh Hòa,” giọng An vang lên. “Anh còn nhớ ước mơ mở tiệm sửa xe không?”
Hòa ngập ngừng. “Dạ… nhớ.”
“Tôi không muốn trả ơn bằng tiền,” An nói. “Tôi muốn đầu tư. Nhưng với điều kiện… anh vẫn là chủ.”
Hòa im lặng rất lâu. “Vì sao?”
“Vì anh giúp tôi khi tôi không là ai,” An đáp. “Và tôi muốn anh được là chính mình.”
7. Không cần danh xưng
Ngày khai trương tiệm sửa xe, An đến rất sớm. Không vệ sĩ, không ồn ào. Cô đứng phụ Hòa treo bảng.
“Chủ tịch mà đi làm cái này à?” Hòa đùa.
An cười. “Hôm nay tôi chỉ là khách.”
Hòa nhìn cô, rồi nói chậm rãi: “Lúc ở viện, tôi không biết cô là ai. Nhưng nếu biết… chắc tôi vẫn ở lại.”
An khẽ sững người.
“Vì sao?” cô hỏi.
“Vì lúc đó, cô chỉ là người cần một người ngồi bên.”
An quay đi, mắt ướt.
8. Kết
Người ta sau này vẫn bàn tán về nữ chủ tịch giấu mặt. Nhưng ít ai biết, có những ngày cô từng nằm viện không ai thăm.
Và cũng ít ai biết, có một anh xe ôm đã ngồi bên không vì tiền, không vì danh, chỉ vì lòng người.
Trong đời, có những mối gặp gỡ không đổi số phận bằng tiền bạc, mà bằng việc nhắc ta nhớ:
Giá trị thật của con người, lộ ra rõ nhất khi không ai nhìn.


