Hôm đó là đám giỗ chồng tôi – ông mất đã 3 năm.
Từ sáng sớm, tôi tất bật chuẩn bị. Mấy đứa con đều có mặt, nhưng người lo nấu cỗ chính là vợ chồng thằng út – vì chúng đang ở chung với tôi.
Tôi già rồi, việc nặng không kham nổi, đành ngồi quạt lửa canh bếp, nhắc nhở linh tinh. Mọi chuyện tưởng đâu êm xuôi, cho đến lúc con dâu út – cái Thảo – bê mâm cỗ lên phòng thờ riêng của hai vợ chồng tôi để thắp hương.
Tôi chợt thấy lạ…
Sao nó lại lấy mâm nhỏ? Sao không để tôi lên cùng như mọi năm?Tôi lặng lẽ tháo dép, đi men theo cầu thang phụ sau nhà.
Cửa phòng khép hờ.Tôi núp bên ngoài, chỉ hé mắt nhìn vào…
Và trái tim tôi gần như nghẹn lại khi thấy:Nó lặng lẽ mở nắp mâm cỗ ra… rồi gắp từng miếng thịt, miếng giò, gói vào túi nylon giấu dưới gầm bàn.
Miệng còn lẩm bẩm:
“Làm gì có ma quỷ nào ăn, thắp hương cho có lệ, đồ ăn còn lại đem về cho mẹ mình chứ để uổng.”
Tôi như bị tát thẳng vào mặt.Chồng tôi – người cả đời vì con cái, giờ đến ngày giỗ lại bị đối xử như thế?Chẳng lẽ bao năm sống với nhau, tôi mù đến mức không nhìn ra nó khinh miệt chồng tôi như vậy?
Tôi không bước vào.Chỉ âm thầm quay xuống bếp, cầm ngay chìa khóa két sắt.
Chiều hôm đó, khi khách khứa đã về hết, tôi gọi các con vào đông đủ.
Tôi mở két, lấy ra tờ di chúc đã viết sẵn.
CÚ TWIST:Trong di chúc, tôi ghi rõ:
“Toàn bộ căn nhà này sẽ sang tên cho con trai cả và con gái thứ.Vợ chồng thằng út sẽ ra riêng.Mẹ không cần người mang cơm lên bàn thờ nếu chỉ mang cho có.”
Không một lời cãi.Vì trước mặt các con, tôi đặt luôn camera nhỏ tôi đã lén gắn trong phòng thờ từ một năm trước – để xem con cháu có thật lòng thắp hương cho ba nó không.
Tôi bấm mở clip sáng nay.Không ai dám nhìn vào màn hình.
Không phải vì chút đồ ăn.Mà vì tôi không chịu được người sống mà vô tâm với người đã khuất.
Nhất là người đã từng vì tụi nó mà bán sạch ruộng vườn, chắt chiu từng đồng nuôi đến lúc trưởng thành.