Cơn mưa chiều lất phất ngoài phố chẳng thể làm dịu đi cái nóng hầm hập đang cháy rát trong người Linh. Cô vịn tay vào khung cửa, cố gắng hít một hơi sâu trước khi đẩy cánh cổng nặng nề. Đồng hồ chỉ gần bảy giờ tối. Chín tiếng làm việc căng thẳng ở công ty kiến trúc đã rút cạn sinh lực, nay cộng thêm cơn sốt âm ỉ từ trưa, khiến mỗi bước chân của cô nặng như đeo chì. Khuôn mặt Linh tái nhợt, đôi mắt thâm quầng ẩn chứa vẻ mệt mỏi cùng cực, nhưng cô biết, cánh cửa kia không phải là nơi nghỉ ngơi.
Vừa bước chân vào nhà, một giọng nói lạnh lùng, sắc như dao đã vang lên từ phòng khách. “Mấy giờ rồi cô Linh? Cô tưởng đây là nhà nghỉ dưỡng sao? Hay là công ty cô bận đến mức bắt nhân viên làm việc tận 25 tiếng một ngày?” Bà Thu, mẹ chồng cô, không cần nhìn mặt cô vẫn có thể buông ra lời châm chọc quen thuộc. Bà đang ngồi xem TV, tay cầm chiếc quạt giấy phe phẩy, dáng vẻ thảnh thơi như một bà hoàng đang chờ người hầu dâng cơm.
Linh khẽ rùng mình. “Dạ, con chào mẹ. Con xin lỗi, công ty con hôm nay có trục trặc nhỏ, con phải ở lại giải quyết gấp ạ.” Cô cố gắng giữ giọng nói bình thường nhất có thể, nhưng cổ họng khô khốc và giọng mũi nghẹt lại đã tố cáo tình trạng sức khỏe không ổn của cô. Linh không dám để lộ sự yếu đuối; kinh nghiệm ba năm làm dâu dạy cô rằng, sự yếu đuối chỉ càng khiến người khác muốn giày vò thêm.
Ngọc, cô em chồng, đang đắp mặt nạ nằm dài trên sofa, liếc mắt qua Linh bằng vẻ khinh thường. “Trục trặc nhỏ mà về giờ này? Hay là trục trặc lớn ở cái ví tiền của cô, chị dâu? Đừng viện cớ. Quan trọng là bây giờ em đói, mẹ đói, và bếp vẫn lạnh tanh.” Ngọc bĩu môi, lột miếng mặt nạ đã khô cứng, lộ ra khuôn mặt non choẹt không vướng bận việc đời.
Linh nuốt khan, cơn sốt khiến đầu óc cô quay cuồng. Cô đưa tay lên trán, cảm thấy hơi nóng bỏng rát. Cô biết mình đang sốt rất cao, ít nhất là $39^{\circ}\text{C}$. “Dạ, con biết rồi. Con sẽ đi nấu cơm ngay đây ạ.” Cô buông túi xách, thậm chí còn chưa kịp thay bộ đồ công sở đã nhễ nhại mồ hôi, và hướng thẳng vào bếp. Cô cần một viên thuốc, nhưng bữa cơm phải đặt lên hàng đầu.
Bà Thu hắng giọng, tiếng động nhỏ nhưng uy quyền như một tiếng sét. “Hôm nay cả nhà thèm ăn phức tạp. Cô nhớ làm đủ năm món: canh sườn nấu sấu, cá lóc kho tộ, thịt ba chỉ rang cháy cạnh, nộm gà xé phay, và tráng miệng bằng chè sen hạt lựu. Ăn cho ra bữa, đừng có qua loa.” Bà nhấn mạnh từng chữ, như thể đang ra lệnh cho một đầu bếp riêng chứ không phải đứa con dâu đang kiệt sức.
Linh đứng chết trân trong giây lát. Năm món. Năm món cho một người đang sốt gần 39 độ sau một ngày làm việc đuối sức. Nước mắt muốn trào ra, không phải vì tủi thân, mà vì sự bất lực và cơn đau nhức đang hành hạ cơ thể. Cô siết chặt nắm tay, cố gắng gạt bỏ ý nghĩ muốn ngã quỵ. “Vâng, con… con xin phép đi thay đồ một chút rồi làm ngay ạ.”
“Thay làm gì cho mất thời gian?” Ngọc bật dậy, điệu bộ khó chịu. “Chị tắm rửa xong thì đến nửa đêm. Mẹ đợi nãy giờ là đủ rồi. Bếp núc dơ bẩn sẵn rồi, chị có bẩn thêm tí nữa cũng chẳng sao. Mau lên!” Cô em chồng hùng hổ khoanh tay, đứng chắn ngang cửa bếp, không cho Linh một giây phút nghỉ ngơi. Sự hằn học không che giấu của Ngọc chính là cái gai nhọn thường xuyên đâm vào tim Linh.
Linh chỉ cúi đầu, không đôi co. Cô hiểu, mọi sự phản kháng đều vô ích, chỉ khiến họ càng thêm hả hê. Cô tự nhủ, chỉ cần xong bữa cơm, uống thuốc và ngủ một giấc, mọi chuyện sẽ ổn. Cô vào bếp, mở tủ lạnh, và bắt đầu cuộc chiến với thời gian, với cơn sốt, và với chính sự chịu đựng của mình. Tiếng dao thớt lách cách trong bếp, đối lập hoàn toàn với tiếng cười đùa vô tâm và tiếng TV rôm rả ngoài phòng khách.
Mùi hành phi, mùi cá kho, mùi thịt rang bắt đầu lan tỏa, nhưng đối với Linh, đó chỉ là sự tra tấn khứu giác. Cô lóng ngóng, tay run rẩy, vài lần suýt làm đổ cả chén nước mắm. Nhiệt độ cơ thể cao đến mức cô cảm thấy mình đang bốc hơi. Mồ hôi vã ra như tắm, nhưng không phải mồ hôi vì nóng, mà là mồ hôi lạnh của người bệnh. Cô đã cố gắng hết sức để nêm nếm mọi thứ thật chuẩn.
Hải, chồng cô, lúc này mới từ trên phòng bước xuống. Anh vốn bị bệnh tim bẩm sinh, thể trạng yếu, thường xuyên tránh né những cuộc đối đầu căng thẳng giữa mẹ và vợ. Anh thấy vợ trong bếp, lưng ướt đẫm mồ hôi, mặt đỏ bừng, anh lập tức nhận ra sự bất thường. “Linh, em sao thế? Sao mặt đỏ vậy?” Giọng anh nhỏ nhẹ, đầy lo lắng.
Ngọc thấy anh trai xuống, lập tức chen vào: “Anh hỏi thừa! Chị dâu đang làm cái nghĩa vụ của mình ấy mà. Chị ấy làm về muộn, phải bù đắp.” Bà Thu cũng đỡ lời con gái: “Con lo làm gì. Nó là người làm công ăn lương, việc nhà là trách nhiệm. Con cứ lên phòng nghỉ đi, nhỡ tim con lại có vấn đề.” Bà luôn dùng bệnh tim của con trai để kiểm soát và đẩy Hải ra khỏi mọi rắc rối gia đình.
Hải cau mày, nhìn mẹ và em gái, rồi quay sang vợ. Anh đặt tay lên trán Linh, sự nóng ran khiến anh giật mình. “Trời ơi, em sốt rồi, sốt cao thế này mà sao vẫn đứng bếp? Mẹ, mẹ thấy Linh sốt mà sao vẫn bắt cô ấy nấu năm món?” Giọng Hải có chút giận dữ, nhưng sự giận dữ đó nhanh chóng bị nỗi sợ hãi về căn bệnh của chính mình lấn át.
Bà Thu đáp lại bằng một cái nhún vai hờ hững: “Sốt vặt ấy mà. Ngày xưa mẹ cũng sốt, vẫn phải ra đồng. Nó làm dâu nhà này thì phải biết chịu đựng. Có phải cô ấy đang kiếm cớ trốn việc không?” Bà nói rồi quay đi, không thèm nhìn phản ứng của con trai. Lời nói của bà như một gáo nước lạnh tạt vào sự quan tâm hiếm hoi của Hải.
Linh kéo tay chồng, thì thầm: “Em không sao. Em gần xong rồi. Anh lên phòng nghỉ đi, đừng để mẹ lo.” Cô không muốn sự can thiệp của chồng làm tình hình thêm tệ. Cô chỉ muốn kết thúc bữa ăn này, kết thúc ngày kinh khủng này.
Mười lăm phút sau, năm món ăn đã được dọn lên bàn. Bàn ăn thịnh soạn, hương thơm nghi ngút, nhưng Linh cảm thấy lồng ngực mình muốn nổ tung. Cô đứng nép vào góc tường, cố gắng giữ thăng bằng.
Ngọc là người đầu tiên múc một bát canh sườn, húp một ngụm lớn, rồi nhăn mặt kịch liệt. Cô ta đặt mạnh bát canh xuống bàn, tạo ra tiếng động chói tai. “Chị Linh! Cái món canh này là cái thứ gì đây? Mặn chát! Mặn như nước biển ấy! Chị cố tình làm thế để không ai dám ăn, để trốn rửa bát à?” Giọng Ngọc the thé, đầy sự xúc phạm.
Bà Thu cũng gắp miếng cá kho tộ, nhưng không ăn, chỉ nhìn Linh với ánh mắt sắc lạnh: “Cô đúng là đồ vô dụng. Đã về muộn còn làm hỏng cả bữa ăn. Cô làm dâu kiểu gì mà nêm nếm còn thua cả đứa trẻ con? Cô đang khinh thường gia đình này đúng không?”
Linh gần như bật khóc. Cô cố gắng bào chữa: “Dạ không, con xin lỗi. Có lẽ do con bị sốt nên con nếm không chuẩn. Con… con sẽ làm lại món khác ngay bây giờ ạ.”
Ngọc cười khẩy. “Làm lại? Bây giờ là mấy giờ rồi? Chị nghĩ chúng tôi rảnh rỗi chờ chị à?” Rồi một cơn điên đột ngột dâng lên trong cô em chồng. Ngọc đứng phắt dậy, cầm bát canh nóng vừa múc, tiến đến gần Linh. “Cái đồ thừa thãi, nấu nướng đã không ra gì, còn đứng đó giả vờ đáng thương.”
“Bộp!”
Bát canh sườn nóng vừa múc, vẫn còn hơi nghi ngút khói, bị Ngọc hất thẳng vào người Linh. Nước canh bắn tung tóe, thấm qua lớp áo sơ mi mỏng của cô, khiến Linh hét lên một tiếng đau đớn, lùi lại đằng sau. Vùng da trên cánh tay và một bên ngực cô bỏng rát, đỏ ửng lên ngay lập tức. Cơn sốt và cơn bỏng chồng chất khiến Linh gần như ngã quỵ.
Tất cả diễn ra quá nhanh. Hải đứng chết trân. Bà Thu cũng sửng sốt, không ngờ con gái mình lại hành động tàn nhẫn đến mức này.
Linh ôm lấy tay, nước mắt giàn giụa, không phải vì đau, mà vì sự uất hận không thể tả xiết. Cô ngước nhìn Ngọc, rồi nhìn sang Bà Thu, người đang im lặng như một sự đồng tình không lời.
Bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Hải như vừa bị một cú sốc điện cực mạnh. Căn bệnh tim của anh đã khiến anh luôn sống trong sự kiểm soát của mẹ, luôn tránh xa mọi xung đột, nhưng cảnh tượng trước mắt đã vượt quá giới hạn chịu đựng của một người chồng. Anh thấy vợ mình không chỉ bị bệnh tật hành hạ, mà còn bị chính gia đình anh làm tổn thương về thể xác.
Hải lùi lại một bước, tay run rẩy rút điện thoại. Anh bấm số của sếp, giọng nói không còn vẻ yếu đuối thường ngày mà trở nên mạnh mẽ, dứt khoát đến kinh ngạc. “Alo, sếp à? Tôi xin nghỉ việc. Ngay lập tức. Tôi sẽ gửi đơn sau. Vâng, tôi đã quyết định rồi. Tôi không thể tiếp tục được nữa.”
Cả Bà Thu và Ngọc đều há hốc mồm kinh ngạc. Mất việc? Hải là trụ cột chính trong gia đình.
Sau khi cúp máy, Hải đi thẳng đến chỗ Linh, đỡ cô dậy. Anh nhìn thẳng vào Bà Thu, người mẹ anh đã sợ hãi suốt cuộc đời, bằng một ánh mắt chưa từng có. Ánh mắt đó lạnh lẽo, đầy thất vọng và cay đắng.
“Mẹ…” Giọng Hải run lên, nhưng không phải vì sợ, mà vì sự phẫn uất đang dồn nén. “Mẹ đã chọn cái nồi canh thay vì sức khỏe của con dâu mẹ. Mẹ đã chọn sự vô tâm, sự hành hạ thay vì tình người.” Anh nhìn sang Ngọc, vẻ khinh miệt hiện rõ trên khuôn mặt: “Và cô, cô đã vượt quá giới hạn.”
“Hải, con nói gì vậy? Mất việc à? Con bị điên rồi sao?” Bà Thu đứng dậy, khuôn mặt tái mét, không phải vì lo cho Linh, mà vì lo cho tài chính.
Hải không trả lời mẹ. Anh vòng tay ôm lấy vợ, đỡ Linh bước đi. Đến ngưỡng cửa, anh dừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào hai người phụ nữ đang đứng sững sờ sau lưng.
“Từ hôm nay, con sẽ chọn vợ thay vì cái nhà này.” Từng lời anh nói ra như những vết cứa. “Cái nhà này… đã mục nát rồi. Ai muốn hầu hạ mẹ và cô ấy thì cứ ở lại.”
Anh lôi xềnh xệch cái vali nhỏ, nhét vội vài bộ quần áo của hai vợ chồng. Anh đỡ Linh ra xe. Cơn sốt và vết bỏng khiến Linh không còn sức để phản ứng. Cô chỉ gục đầu vào vai chồng, cảm nhận sự rung động mạnh mẽ và quyết liệt đang tỏa ra từ anh.
Trong xe, Linh khóc nức nở. “Anh làm gì thế? Sao lại nghỉ việc? Tiền đâu mà sống? Bệnh tim của anh…”
Hải siết chặt tay lái. “Anh xin lỗi. Đáng lẽ anh phải làm điều này từ lâu rồi. Anh chịu đựng được sự áp bức của mẹ đối với anh, nhưng không thể chịu được khi em bị tổn thương vì sự hèn nhát của anh.” Anh thở dốc. “Hơn cả tim anh, là lương tâm anh đã đau đớn quá đủ rồi.” Anh nhìn vợ, khuôn mặt Linh vẫn còn in hằn sự đau đớn. “Em yên tâm, chúng ta sẽ về nhà ngoại. Về nơi không có sự độc ác, nơi có thể chữa lành cho cả em và anh.”
Bà Thu và Ngọc đứng nhìn chiếc xe khuất dạng trong màn đêm, sự tức giận ban đầu dần chuyển thành nỗi sợ hãi tột độ. “Thằng Hải… nó dám bỏ mẹ đi?” Bà Thu lắp bắp, lồng ngực như bị bóp nghẹt. Ngọc cũng bàng hoàng. Cả hai người đều chưa từng nghĩ rằng, người đàn ông hiền lành, yếu đuối vì bệnh tim kia, lại có thể làm một việc tày trời đến vậy.
Họ đã quen sống dựa vào Hải, dựa vào thu nhập ổn định và sự nhẫn nhịn của anh. Giờ đây, trụ cột duy nhất đã sụp đổ.
Sáng hôm sau.
Hải lái xe đưa Linh về nhà ngoại an toàn, lo thuốc thang và vết bỏng cho vợ. Nhưng khi nhìn thấy bố mẹ vợ lo lắng, nhìn thấy Linh được chăm sóc trong vòng tay yêu thương, cảm giác nhẹ nhõm đột ngột biến mất. Tất cả sự căng thẳng, sự kìm nén suốt bao năm qua, cú sốc của ngày hôm qua và quyết định nghỉ việc liều lĩnh đã dội ngược lại.
Hải cảm thấy một cơn đau thắt dữ dội ở lồng ngực. Anh gục xuống ngay tại phòng khách nhà ngoại. Tiếng hét hốt hoảng của Linh. Bệnh tim bẩm sinh của anh, bị kích hoạt bởi sự stress quá lớn, đã đưa anh vào cơn nguy kịch. Anh được đưa vào bệnh viện cấp cứu trong tình trạng nguy kịch.
Bà Thu nhận được điện thoại từ nhà sui gia. Tin con trai nhập viện vì sốc nặng như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim bà. Bà Thu khuỵu xuống sàn nhà.
“Hải… Con tôi…” Bà hốt hoảng, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Không phải vì tình mẫu tử bỗng dưng trỗi dậy, mà vì sự thật khủng khiếp: Người duy nhất gánh vác mọi gánh nặng, người duy nhất bà có thể dựa vào, đã sụp đổ. Bà đã đánh đổi cả tương lai của con trai mình chỉ vì cái tôi ích kỷ, vì một nồi canh mặn, và giờ đây, bà phải đối diện với nỗi cô đơn cùng cực, với một cô con gái chẳng thể làm nên trò trống gì, và một tương lai bất định không còn chỗ dựa.
Tiếng còi xe cấp cứu xé toạc màn đêm lạnh lẽo, mang theo Hải và cả sự hoảng loạn tột độ của Linh. Cô bám chặt lấy anh, cố gắng truyền hơi ấm vào bàn tay đang lạnh dần của chồng. Mặc cho vết bỏng trên cánh tay vẫn đang rát buốt, cảm giác đau đớn đó chẳng thấm vào đâu so với nỗi sợ hãi đang bóp nghẹt lồng ngực cô. Anh vừa mới dũng cảm đứng ra bảo vệ cô, vừa mới đưa ra quyết định thay đổi cuộc đời họ, vậy mà giờ đây, anh lại phải chiến đấu với Tử thần.
Tại phòng cấp cứu, Linh ngồi phệt xuống băng ghế đá lạnh lẽo, cơ thể run lên bần bật không chỉ vì cơn sốt chưa dứt mà còn vì cơn hoảng loạn. Bố mẹ cô, ông bà Khang, đã kịp thời chạy đến. Bà Khang ôm chặt lấy con gái, vuốt ve mái tóc rối bời của cô. “Linh của mẹ, con có sao không? Vết bỏng thế nào rồi? Sao lại sốt cao thế này?” Lời hỏi thăm dịu dàng của mẹ khiến bức tường kiên cường cuối cùng trong Linh sụp đổ.
Linh bật khóc nức nở, tiếng khóc nghẹn ngào, chất chứa sự tủi thân và tội lỗi. “Mẹ ơi, lỗi tại con… Tại con… Anh ấy vì con mà…” Cô tự trách mình đã trở thành gánh nặng, đã khiến Hải phải chịu đựng stress đến mức nhập viện. Nếu cô cứ im lặng chịu đựng, nếu cô không về nhà muộn, nếu cô nấu món canh không mặn… Nhưng rồi, cô lại tự trấn an mình: Sự độc ác không thể được biện minh bằng sự phục tùng. Quyết định của Hải là sự giải thoát, dù cái giá phải trả quá đắt.
Ông Khang, người đàn ông trầm tính, đứng bên cạnh, ánh mắt chứa đựng sự xót xa và căm phẫn. Ông biết rõ con gái mình đã phải chịu đựng những gì ở nhà chồng. “Đừng nói nữa, con gái. Không phải lỗi của con. Lỗi là do sự tàn nhẫn và vô tâm của họ. Con đã chịu đựng đủ rồi. Việc con cần làm bây giờ là lo cho sức khỏe của mình và đợi Hải.” Giọng ông Khang dứt khoát, mang lại cho Linh một điểm tựa vững chắc giữa cơn bão.
Ba tiếng đồng hồ dài đằng đẵng như cả thế kỷ. Bác sĩ bước ra, khuôn mặt nghiêm trọng. “Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng tình trạng rất đáng lo. Anh ấy bị stress quá nặng, dẫn đến nhồi máu cơ tim nhẹ. Tôi đã cảnh báo gia đình rồi, bệnh tim bẩm sinh của anh ấy cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc. Nếu còn để anh ấy chịu áp lực như vậy nữa, lần sau có thể không cứu được.”
Lời cảnh báo của bác sĩ như một gáo nước lạnh tạt vào Linh, nhưng nó cũng là lời tố cáo rõ ràng nhất đối với gia đình chồng cô. Cô hiểu rằng, căn nhà kia không phải là tổ ấm, mà là một chiếc lồng độc hại, từ từ bóp nghẹt mạng sống của Hải. Cô thề trong lòng, dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không để anh quay lại nơi đó.
Cùng lúc đó, tại căn nhà sang trọng nhưng lạnh lẽo, Bà Thu ngồi thẫn thờ trên ghế sofa. Điện thoại đã rơi xuống sàn, bà không còn sức lực để nhấc lên. Tin Hải nhập viện khiến trái tim bà nhói đau, nhưng không phải kiểu đau của một người mẹ thương con, mà là kiểu đau của một người bị mất đi vật sở hữu quý giá nhất.
Ngọc vẫn còn trong cơn sốc, cô ta đi đi lại lại trong phòng khách, lắp bắp: “Mẹ, bây giờ phải làm sao? Anh Hải mất việc rồi, còn nằm viện… Bệnh tim của anh ấy…” Ngọc, kẻ luôn tỏ ra mạnh mẽ và kiêu ngạo, giờ đây lộ rõ vẻ non nớt và ích kỷ. Điều cô ta lo lắng không phải là sức khỏe của anh trai, mà là chuỗi ngày phải tự thân vận động sắp tới.
Bà Thu ngước nhìn con gái, ánh mắt đầy sự tuyệt vọng xen lẫn trách móc. “Con làm tốt lắm, Ngọc! Mọi chuyện là do cái tính hung hăng của con mà ra! Ai bảo con hất nồi canh nóng vào người nó làm gì? Mày đẩy anh mày vào chỗ chết rồi!” Bà Thu không hề nhận lỗi về mình, mà trút hết sự giận dữ lên con gái.
Ngọc lập tức phản bác: “Mẹ nói gì thế? Con làm thế là vì mẹ và con không chịu được sự giả dối của chị dâu! Hơn nữa, ai bắt anh ấy làm quá lên như thế? Anh ấy chỉ cần la mắng chị dâu một trận là xong, sao lại phải nghỉ việc? Anh ấy là đồ nhu nhược, giờ thì hay rồi, cả nhà mình ai lo?” Lời thoại đầy kịch tính, sự xung đột nội bộ giữa hai mẹ con bắt đầu nhen nhóm.
Họ gọi điện cho vài người họ hàng thân thiết. “Hải à? Nó nghỉ việc rồi sao? Thằng bé đó bị sao thế nhỉ? Chị Thu nên xem lại cách cư xử đi, dâu con nó bỏ đi thì làm sao coi được…” Tất cả đều là những lời trách móc gián tiếp, hay những tiếng thở dài hờ hững. Bà Thu, người luôn tự hào về gia đình, về sự giàu có và quyền lực kiểm soát, giờ đây nhận ra, bà chẳng có ai ngoài chiếc ví rỗng và sự cô độc.
Buổi tối đó, bữa cơm không người nấu. Ngọc cố gắng vào bếp, làm một món trứng rán. Cô ta vốn quen với việc sai bảo Linh, nên việc bếp núc đối với cô ta là một thảm họa. Khói bốc lên nghi ngút, cái chảo cháy đen, mùi khét lẹt lan ra khắp nhà. Bà Thu ngồi nhìn cảnh tượng đó, khuôn mặt nhăn nhó vì khó chịu và thất vọng.
“Mẹ ơi, con không thể làm được! Cái bếp này nó phản lại con!” Ngọc thét lên đầy bất lực.
Bà Thu mỉa mai, giọng nói chua chát hơn bao giờ hết: “Hóa ra cô Linh của chúng ta, cái đứa mà con chê bai là vô dụng, lại còn biết rang thịt, kho cá cơ đấy. Giờ thì biết tay rồi. Con chỉ giỏi nằm dài đắp mặt nạ thôi.” Sự châm biếm này hướng thẳng vào chính đứa con ruột của bà. Bà Thu bắt đầu cảm nhận rõ ràng cái giá của sự độc ác: Sự bất tiện trong cuộc sống thường nhật, sự trống rỗng không thể lấp đầy bằng tiền bạc.
Ngày hôm sau, Bà Thu quyết định đến bệnh viện. Bà phải gặp Hải, phải dùng bệnh tật để níu kéo anh quay về, và phải đối chất với Linh, đứa con dâu mà bà cho là “nguồn cơn của mọi chuyện.” Bà mặc bộ đồ sang trọng nhất, cố gắng giữ vẻ ngoài uy quyền, như thể bà chỉ đến để kiểm tra và ban phát ân huệ.
Linh đang ngồi bên giường Hải. Hải vẫn còn yếu, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng ánh mắt anh đã bình thản hơn. Vừa thấy Bà Thu bước vào, không khí trong phòng lập tức đông cứng lại.
Bà Thu nhìn Linh, ánh mắt sắc lẻm như muốn xuyên thủng lớp da thịt cô. Bà bắt đầu bằng một giọng điệu đầy trách móc và bi kịch hóa: “Cô Linh, cô hài lòng chưa? Cô vui mừng lắm phải không? Cô đã đạt được mục đích của mình rồi, con trai tôi đang nằm đây vì cô đấy!”
Linh ngẩng đầu lên, ánh mắt cô không còn sự sợ hãi mà thay vào đó là sự kiên định và phẫn uất. Cô đã quyết định không lùi bước nữa. “Mẹ nói gì thế? Mẹ nghĩ rằng con vui khi thấy chồng con nằm ở đây sao?”
“Vui chứ còn gì nữa! Cô khôn khéo lắm, biết dùng chiêu ‘khổ nhục kế’ để thằng Hải nó bỏ mẹ, bỏ nhà mà theo cô. Cô là một con rắn độc!” Bà Thu tiến lại gần giường, nhìn Hải bằng đôi mắt ráo hoảnh, không một giọt nước mắt, chỉ có sự tức giận bị mất kiểm soát.
Linh đứng dậy, chắn ngang giữa mẹ chồng và chồng. “Mẹ đừng nói thế nữa. Mẹ có biết tại sao anh ấy lại nằm đây không? Bác sĩ nói rõ rồi, stress quá nặng, vì áp lực, vì sự căng thẳng trong chính căn nhà đó! Anh ấy làm việc quần quật ngoài xã hội để nuôi sống hai người, về nhà anh ấy lại chứng kiến vợ mình bị hành hạ như người ở! Mẹ nghĩ anh ấy là người bằng sắt đá sao?” Linh không còn gọi Bà Thu là ‘Mẹ’ nữa, mà chuyển sang ‘Mẹ’ một cách lạnh lùng.
Bà Thu cười khẩy, tiếng cười nghe ghê rợn trong phòng bệnh yên tĩnh. “Vô lý! Mọi người làm dâu đều thế cả. Cô ta chỉ là yếu đuối, nhõng nhẽo. Anh ta bệnh tim là do bẩm sinh! Đừng đổ lỗi cho tôi!”
“Không phải bẩm sinh, Mẹ!” Hải đột ngột mở mắt, giọng anh yếu ớt nhưng đầy sức nặng. “Là do mẹ. Chính mẹ đã khiến con sống trong sự sợ hãi và kìm kẹp suốt bao nhiêu năm. Con không được phép có bất kỳ sự lựa chọn nào ngoài sự sắp đặt của mẹ. Con nhịn mẹ, con chấp nhận sự chì chiết của Ngọc, con chấp nhận sự áp bức, nhưng khi mẹ chọn cái nồi canh thay vì Linh, con đã nhận ra: Căn nhà đó không phải là gia đình, nó là nhà tù.”
Lời thoại của Hải như một cú đấm thẳng vào Bà Thu. Bà lùi lại, khuôn mặt trắng bệch. Bà chưa bao giờ nghe con trai mình nói những lời phẫn uất đến vậy.
Ông Khang bước vào, nghiêm nghị đứng cạnh Linh. “Bà Thu, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc. Tôi không cần biết quá khứ thế nào, nhưng tương lai của con gái tôi và con rể tôi, tôi sẽ không để họ phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa. Con tôi bị bỏng, con rể tôi nằm đây vì stress. Hãy để chúng nó yên.”
Bà Thu nhìn khuôn mặt cương nghị của ông Khang, người mà bà luôn coi thường vì xuất thân bình thường, giờ lại trở thành rào chắn kiên cố bảo vệ con bà. Bà cảm thấy cô độc và yếu thế.
“Được thôi. Nhưng con trai tôi sẽ không bao giờ sống nhờ vào cái nhà ngoại nghèo hèn của cô đâu, Linh! Tôi sẽ kiện cô, tôi sẽ buộc thằng Hải phải trở về!” Bà Thu gào lên, cố gắng níu giữ chút uy quyền cuối cùng.
Linh đáp lại, giọng dứt khoát: “Mẹ cứ thử đi. Con sẽ đưa tất cả bằng chứng mà anh Hải đã âm thầm quay lại về những lời nói và hành động áp bức của Mẹ và Ngọc. Con tin, Tòa án Lương tâm của Mẹ còn quan trọng hơn. Con đã chịu đựng ba năm, con không sợ thêm một cuộc chiến nào nữa.”
Nói xong, Linh quay lưng lại, cúi xuống chăm sóc Hải, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của mẹ chồng. Bà Thu đứng đó, nuốt nước bọt. Bà nhận ra, Linh đã hoàn toàn thay đổi. Cô không còn là cô dâu cam chịu, cô là người phụ nữ đang chiến đấu để giành lấy hạnh phúc. Bà tức giận bỏ đi, cánh cửa đóng sầm lại, mang theo sự sụp đổ đầu tiên trong cuộc đời đầy kiêu ngạo của bà.
Trong những ngày sau đó, cuộc sống ở căn nhà Bà Thu và Ngọc trở nên hỗn loạn. Họ đã quen với sự phục vụ vô điều kiện của Linh. Bây giờ, mọi thứ đều thiếu thốn và bừa bộn. Bà Thu cố gắng tìm người giúp việc mới, nhưng không ai chấp nhận mức lương thấp và những yêu cầu vô lý của bà.
Ngọc, vốn quen với việc mua sắm, cà phê hàng hiệu, phải tự giặt giũ quần áo. Cô ta hất cằm, gọi điện thoại cho mẹ: “Mẹ, con không thể sống thế này được! Cái máy giặt này nó cắn tay con hay sao ấy, sao mà khó dùng thế? Quần áo trắng thì bị phai màu hết rồi!”
Bà Thu ở nhà, đang chật vật với mớ bát đĩa chất đống. “Im đi! Câm miệng lại! Mày nghĩ tao sướng lắm sao? Tao đang phải lau cái sàn nhà mà cô Linh ngày nào cũng lau sạch bóng đây này! Hóa ra cái việc tưởng chừng đơn giản đó lại mệt đến thế!” Bà Thu nghiến răng. Sự mệt mỏi thể xác bắt đầu bào mòn tâm lý của bà.
Tiền bạc trở thành vấn đề lớn. Bà Thu vốn chỉ giữ một phần nhỏ, còn lại đều do Hải quản lý và đầu tư. Giờ Hải nằm viện, thu nhập bằng không. Những hóa đơn, những khoản chi tiêu hàng tháng bắt đầu dồn đến. Bà Thu cố gắng bán một số đồ trang sức để trang trải, nhưng lòng kiêu hãnh khiến bà không dám hé răng với ai.
Ngọc, vì thiếu tiền tiêu vặt, trở nên cáu kỉnh và hay gây gổ với mẹ. “Mẹ, tại sao anh Hải không để lại tiền? Anh ấy cố tình làm thế để trừng phạt chúng ta phải không? Cái đứa vợ anh ấy xúi giục!”
“Câm mồm! Tại mày hết!” Bà Thu ném chiếc khăn lau sàn xuống đất. “Tao đã nói, mọi chuyện là do cái nồi canh chết tiệt đó của mày! Mày tàn nhẫn quá, nên ông trời phạt chúng ta!”
Xung đột giữa hai mẹ con lên đến đỉnh điểm. Họ nhìn nhau bằng ánh mắt thù địch, sự gắn kết duy nhất của họ là sự kiểm soát Hải đã hoàn toàn tan vỡ. Căn nhà không còn tiếng cười, không còn sự nhẫn nhịn, chỉ còn lại những lời mỉa mai, châm biếm lẫn nhau và sự trống rỗng đến đáng sợ. Bà Thu cảm thấy mình đang bị chính con gái ruột quay lưng, cô độc như một bức tượng giữa biển hoang.
Tại bệnh viện, Hải dần hồi phục. Anh đã nghe hết những lời Linh nói với mẹ anh, nghe hết lời cảnh báo của bác sĩ. Anh nhìn vết bỏng trên tay vợ, lòng dâng lên nỗi ân hận khôn nguôi.
“Linh… anh xin lỗi. Anh đã quá hèn nhát.” Hải nắm lấy tay Linh, ánh mắt đầy trìu mến và quyết tâm.
Linh mỉm cười, nụ cười đầu tiên sau bao ngày. “Anh không hèn nhát. Anh là người hùng của em. Quyết định nghỉ việc và rời khỏi căn nhà đó là điều dũng cảm nhất anh từng làm. Em biết anh lo lắng cho bệnh tình, nhưng anh đã chọn em. Sự lựa chọn đó là liều thuốc tốt nhất cho cả hai chúng ta.”
Bác sĩ cho phép Linh đưa Hải về nhà ngoại để tịnh dưỡng, một môi trường trong lành, không áp lực. Bố mẹ Linh đã sắp xếp căn phòng yên tĩnh nhất cho Hải nghỉ ngơi. Họ đối xử với Hải bằng sự yêu thương và tôn trọng vô điều kiện, điều mà anh chưa bao giờ nhận được ở nhà mình.
Sự thay đổi môi trường và sự chăm sóc tận tâm của Linh đã tạo ra sự khác biệt rõ rệt. Vết bỏng của Linh dần lành lại, cô cũng đã khỏe hẳn. Mỗi sáng, cô nấu cháo yến mạch, pha trà thảo mộc cho chồng. Cô không còn là cô dâu khép nép, cô trở thành một người vợ dịu dàng, mạnh mẽ và độc lập.
Một buổi chiều, Hải nhìn Linh đang ngồi đọc sách bên cửa sổ, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt rạng rỡ của cô. Anh gọi cô lại. “Linh, anh có điều này muốn nói. Anh biết anh mắc bệnh tim, và anh đã luôn dùng nó như một cái cớ để trốn tránh trách nhiệm bảo vệ em. Bây giờ, anh đã thức tỉnh rồi. Anh không thể quay lại công việc cũ, anh cần sự yên tĩnh, nhưng anh sẽ không để em một mình gánh vác.”
Anh đưa ra một đề nghị: “Anh có một khoản tiết kiệm nhỏ. Anh muốn chúng ta cùng mở một văn phòng kiến trúc nhỏ, nơi anh có thể làm việc online, kiểm soát được stress, và chúng ta có thể làm việc cùng nhau. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng cuộc đời mới, từ hai bàn tay trắng, không cần dựa dẫm vào mẹ.”
Linh cảm động, nước mắt lưng tròng. “Em đồng ý. Chúng ta sẽ làm được. Em không cần một gia đình giàu có, em chỉ cần một gia đình có anh và sự bình yên.” Họ ôm nhau thật chặt, lời thề chữa lành không nói ra đã được xác lập. Tình yêu của họ, bị chôn vùi dưới sự áp bức, nay bùng cháy mạnh mẽ, trở thành nguồn động lực lớn nhất.
Trong khi đó, ở căn nhà cũ, Bà Thu không thể chịu đựng được nữa. Sự cô độc, áp lực tài chính và sự cằn nhằn của Ngọc khiến bà phát điên. Bà tìm đến nhà bố mẹ Linh, với một thái độ hoàn toàn khác. Không còn sự kiêu ngạo, chỉ còn sự khúm núm của người đang cần giúp đỡ.
“Ông Khang, bà Khang. Tôi… tôi đến để xin lỗi.” Bà Thu cúi gằm mặt.
Bà Khang nhìn thẳng vào Bà Thu, giọng nói vẫn lịch sự nhưng không hề khoan nhượng: “Bà Thu, bà không cần xin lỗi chúng tôi. Bà cần xin lỗi Linh, và đặc biệt là Hải. Điều bà cần làm không phải là xin lỗi, mà là chấp nhận sự thật: Bà đã mất con trai. Con trai bà sẽ không trở về căn nhà đó nữa, trừ khi bà thực sự thay đổi.”
“Nhưng… nhưng bà cũng là mẹ. Tôi không thể sống nếu không có thằng Hải. Nó là tất cả của tôi.” Giọng Bà Thu run rẩy, sự tuyệt vọng là thật.
Ông Khang lên tiếng: “Chúng tôi hiểu tình mẫu tử, nhưng tình mẫu tử của bà đã bị che mờ bởi sự kiểm soát và sự ích kỷ. Hãy nhìn lại bản thân đi. Bà đang dạy con gái bà trở thành một người như thế nào? Hai người đang tự hủy hoại nhau. Nếu bà muốn Hải trở về, hãy cho nó thấy bà đang học cách sống tự lập, học cách tôn trọng người khác, và không còn cần Hải gánh vác nữa.”
Bà Thu quay về, lòng nặng trĩu. Bà hiểu, cánh cửa đã đóng lại. Bà nhìn Ngọc đang gục đầu chơi điện thoại, lơ đễnh với mọi việc nhà. Bà nhìn căn bếp bừa bộn, căn nhà lạnh lẽo. Bà hiểu rằng, nếu không thay đổi, bà sẽ mất tất cả. Bà bắt đầu một cuộc chiến mới: cuộc chiến chống lại chính mình, chống lại bản ngã kiêu ngạo và sự ỷ lại đã ăn sâu vào máu thịt.
Những ngày tiếp theo, Bà Thu bắt đầu học cách nấu ăn, dọn dẹp. Bà vấp váp, bà tức giận, nhưng mỗi lần nhìn vào chiếc điện thoại không có tin nhắn của con trai, bà lại cố gắng. Ngọc vẫn còn chống đối, nhưng dưới áp lực tài chính và sự lạnh nhạt của mẹ, cô ta cũng dần phải tự mình làm việc.
Hải và Linh bắt đầu khởi nghiệp. Văn phòng nhỏ của họ tràn ngập tiếng cười và sự hợp tác. Họ làm việc cùng nhau, chăm sóc nhau, và quan trọng nhất là, họ yêu nhau hơn bao giờ hết. Căn bệnh tim của Hải dưới sự kiểm soát stress đã ổn định hơn rất nhiều. Anh đã chứng minh được, anh không chỉ sống dựa vào tim, mà còn sống bằng tình yêu và lương tâm của mình.
Vài tháng sau, Bà Thu gửi đến một món quà, đó là một chiếc nồi canh mới, kèm theo một lá thư ngắn. Bức thư không còn sự mỉa mai, chỉ có vài dòng chữ run rẩy: “Mẹ xin lỗi. Mẹ đã sai. Con đừng về, hãy cứ sống hạnh phúc, bình yên. Mẹ và Ngọc sẽ tự lo được.”
Linh đọc lá thư, nước mắt cô lăn dài. Đó không chỉ là lời xin lỗi, đó là sự thừa nhận, là sự giải thoát cuối cùng cho nỗi uất hận trong lòng cô. Cô hiểu, Bà Thu đã bắt đầu hành trình thay đổi của riêng mình.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.
Đã từ rất lâu rồi, tôi không còn nghĩ về những ngày cũ. Cuộc sống hiện tại với tiếng cười giòn tan của con trai bé bỏng, và vòng tay ấm áp, vững chãi của người chồng hiện tại đã lấp đầy mọi khoảng trống. Căn nhà lớn ngập tràn nắng và yêu thương. Chiếc xe BMW lướt êm trên đường. Mọi thứ cứ như một giấc mơ đẹp, một phần thưởng ngọt ngào sau những giông bão. Thế nhưng, cứ mỗi lần cơn gió heo may se lạnh thổi qua, tôi lại vô thức co mình lại, cảm giác như có ai đó đang bóp nghẹt trái tim. Đó là nỗi đau của quá khứ, một vết sẹo không thể xóa nhòa, vẫn âm ỉ nhức nhối mỗi khi tôi vô tình chạm vào.
Tôi và anh quen nhau khi cả hai còn rất trẻ. Tuổi 20 rực rỡ, tôi như một đóa hoa đang độ bung nở, có vô vàn ong bướm vây quanh. Nhiều người giàu có, gia thế tốt, sẵn sàng trải thảm đỏ cho tôi bước đi. Nhưng tôi lại từ chối tất cả, chỉ để nắm tay anh – một chàng trai có hoàn cảnh bình thường, một người chỉ có tình yêu. Tình yêu non trẻ, mù quáng và ngây thơ. Tôi tin rằng chỉ cần có tình yêu, chúng tôi có thể vượt qua tất cả. Tôi đã trao đi tất cả, tin tưởng tuyệt đối, không một chút phòng bị, mặc cho những lời khuyên can của mẹ và bạn bè. Tôi đã sẵn sàng đánh đổi tất cả để có được anh, để được ở bên người mà tôi tin là tình yêu đích thực của đời mình.
Hai năm yêu nhau, tình cảm của chúng tôi sâu đậm hơn bao giờ hết. Anh chăm sóc tôi từng li từng tí, quan tâm đến cả những điều nhỏ nhặt nhất. Chúng tôi chia sẻ với nhau mọi ước mơ, mọi dự định. Tôi đã nghĩ, hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi. Rồi một ngày, que thử thai hiện lên hai vạch đỏ chói. Tay tôi run rẩy, tim đập thình thịch. Tôi vừa lo sợ, vừa hạnh phúc. Tôi báo tin cho anh, và giọng anh vỡ òa qua điện thoại: “Em mang thai rồi ư? Thật sao? Anh sắp được làm bố rồi!”. Niềm vui của anh chân thật đến mức, tôi đã quên đi mọi nỗi lo. Anh gọi điện báo cho mẹ anh. Bà cũng vui mừng, vì anh là con một, họ đã mong có cháu từ lâu. Mẹ tôi biết chuyện cũng không trách mắng, chỉ xót xa nhìn tôi. Bà là người phụ nữ truyền thống, và bà hiểu, việc tôi mang thai trước khi cưới không phải điều gì hay ho. Nhưng bà tin vào tình yêu và sự lựa chọn của tôi.
Sau đó, hai bên gia đình gặp mặt để bàn chuyện cưới hỏi. Cuộc nói chuyện ban đầu khá vui vẻ, cho đến khi mẹ chồng tương lai đề cập đến vấn đề sính lễ. “Nhà tôi không có điều kiện, đã dốc hết tiền để mua nhà cưới cho con, nên mong bên nhà thông gia bỏ qua khoản sính lễ. Dù sao thì cũng vì hai đứa, vì hạnh phúc của chúng nó mà”. Giọng bà nghèn nghẹn, nước mắt lăn dài trên má. Tôi nhìn mẹ, thấy bà lặng người. Mẹ tôi là người phụ nữ tinh tế và nhạy cảm. Bà hiểu rằng sính lễ không phải là vấn đề tiền bạc, mà là sự tôn trọng. Một gia đình đã có của ăn của để, nhưng lại khóc lóc vì một khoản sính lễ, điều đó thực sự đáng ngờ.
Mẹ tôi giữ thể diện cho nhà trai, nhẹ nhàng nói: “Dù sao cũng nên có sính lễ, để làm tròn nghi thức. Còn của hồi môn thì tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ cho con gái tôi”. Nhưng mẹ chồng tương lai vẫn không chịu nhượng bộ. Bà tiếp tục kể lể, khóc lóc. Bà ta vừa khóc vừa đưa tay lên gạt nước mắt, để lộ chiếc vòng tay vàng óng, lấp lánh trên cổ tay. Chiếc vòng đó sáng chói đến nhức mắt, như cái tát đau điếng vào mặt tôi và mẹ tôi. Đó là một chiếc vòng mới, sáng loáng, đắt tiền. Mẹ tôi nhìn tôi, ánh mắt ẩn chứa nỗi thất vọng sâu sắc. Cuộc nói chuyện kết thúc trong không khí căng thẳng, nặng nề. Tôi và mẹ trở về nhà, cả hai đều không nói một lời. Tôi có thể cảm nhận được nỗi thất vọng và sự tức giận đang dâng lên trong lòng mẹ.
Một tháng trôi qua, phía nhà chồng cũ vẫn không có động thái nào. Tôi chờ đợi, tôi mong ngóng một cuộc điện thoại, một lời hỏi han từ phía anh. Nhưng anh im lặng. Anh không hề nói một lời nào về việc này. Tôi bắt đầu hoài nghi. Liệu anh có thực sự yêu tôi không, hay anh cũng đồng ý với mẹ anh, muốn lợi dụng việc tôi mang thai để ép mẹ tôi từ bỏ sính lễ? Anh có thực sự đứng về phía tôi không? Hay anh cũng sợ mẹ anh, cũng chấp nhận sự sắp đặt này?
Tôi cảm thấy thất vọng và cô đơn vô cùng. Tôi đã tin tưởng anh, đã trao cho anh tất cả, vậy mà khi đứng giữa tôi và mẹ anh, anh lại chọn cách im lặng.
Trong suốt một tháng đó, tôi và mẹ đã suy nghĩ rất nhiều. Chúng tôi hiểu rất rõ, nhà anh không phải nghèo, mà là muốn lợi dụng việc tôi mang thai để ép bên tôi phải chịu thiệt. Một sự lợi dụng trần trụi và tàn nhẫn. Họ nghĩ rằng một khi tôi đã có thai, tôi sẽ phải chấp nhận mọi điều kiện mà họ đưa ra. Họ coi thường tôi, và cả mẹ tôi. Nỗi đau và sự thất vọng cứ thế lớn dần, nuốt chửng niềm tin của tôi. Tôi nhìn vào cái bụng ngày một lớn, cảm thấy không còn là niềm vui, mà là gánh nặng. Tôi không muốn con tôi sinh ra trong một gia đình mà cha nó không có đủ dũng khí để bảo vệ mẹ nó, một gia đình mà con người chỉ biết tính toán thiệt hơn.
Tôi quyết định dứt khoát. Cùng với mẹ, tôi đến bệnh viện. Tôi đã không khóc, không hề rơi một giọt nước mắt nào. Nước mắt đã khô cạn từ lúc tôi thấy sự im lặng của anh. Tôi chỉ cảm thấy trống rỗng. Quyết định này không phải dễ dàng, nhưng đó là điều duy nhất tôi có thể làm để bảo vệ bản thân và giữ lại chút lòng tự trọng cuối cùng. Khi nhận được giấy xác nhận phẫu thuật, mẹ chồng sững sờ, không tin tôi dám làm thật. Bà ta nghĩ rằng tôi sẽ mềm lòng, sẽ nhân nhượng, nhưng không, tôi đã cho bà ta thấy, tôi không phải là một người dễ bắt nạt. Lúc đó bà ta mới thực sự hoảng sợ. Nửa năm sau, họ đưa ra 100 triệu làm sính lễ và tổ chức đám cưới. Tiền bạc lúc này không còn ý nghĩa gì với tôi nữa, nó chỉ là một sự chuộc lỗi muộn màng và vô nghĩa.
Cuộc sống hôn nhân của tôi không hề hạnh phúc như tôi từng mong đợi. Sau khi kết hôn, tôi cố gắng hết sức để mang thai lại, nhưng không thành. Tôi đã đi khám, làm đủ mọi xét nghiệm. Mẹ chồng tôi bắt đầu thể hiện sự khó chịu. Bà ta công khai mắng nhiếc tôi, trách móc tôi không biết đẻ, còn cấm tôi đưa chồng đi khám vì sợ mang tiếng. “Hồi đó đòi tiền lắm, giờ có tiền rồi thì đẻ đi chứ, sao lại không đẻ được? Cô cố tình đúng không?”. Bà ta nói, giọng đầy miệt thị. Tôi đã nuốt nước mắt vào trong, tự trách bản thân. Tôi nhiều lần đề nghị hai vợ chồng cùng đi kiểm tra sức khỏe sinh sản, nhưng lần nào cũng bị mẹ chồng ngăn cản. Bà ta luôn miệng nói: “Con trai tôi khỏe mạnh, không có bệnh tật gì đâu. Lỗi là do cô!”. Tôi đã tin vào điều đó, tin vào những lời nói cay nghiệt của bà, và tự dằn vặt bản thân.
Một buổi tối, tôi đang mệt mỏi vì đến kỳ kinh nguyệt. Chồng tôi pha cho tôi cốc sữa nóng, nhẹ nhàng nói: “Em uống đi cho đỡ mệt”. Anh còn giúp tôi giặt đồ, ủi đồ. Anh rất tốt, nhưng anh quá nhu nhược. Anh sợ mẹ anh, anh không dám đối mặt với bà. Bỗng, mẹ chồng tôi từ đâu xông vào, vẻ mặt giận dữ. Bà ta thấy anh pha sữa cho tôi thì nổi cơn tam bành. “Cô lấy chồng bao lâu rồi mà không đẻ nổi một đứa con. Hồi đó đòi tiền dữ lắm, giờ được tiền rồi, sao không đẻ đi? Cô cố tình đúng không?”. Giọng bà ta chói tai, như một lưỡi dao cứa vào tim tôi. Tôi không nhịn được nữa. Những ấm ức, những tủi nhục bấy lâu nay bùng nổ.
“Con từng mang thai, chính họ là người ép con phải phá! Giờ con muốn có con, muốn cùng chồng đi khám thì bà lại cấm. Rốt cuộc bà muốn con phải làm gì?”, tôi bật khóc, nước mắt giàn giụa. Mẹ chồng tôi tức điên lên, bà ta hất đổ cốc sữa xuống đất, rồi hét lớn: “Từ giờ mọi việc trong nhà cô phải làm hết. Bao giờ có thai thì thôi! Hồi đó đòi tiền, giờ không đẻ được thì phải làm trâu làm ngựa cho nhà này!”. Bà ta vừa nói vừa lôi tôi khỏi giường. Tôi phản kháng lại, hai bên xô đẩy nhau. Trong lúc hỗn loạn, tôi ngước nhìn anh, người tôi từng hết lòng yêu thương. Anh đứng đó, trơ ra như một khúc gỗ. Anh không bênh vực tôi, không nói một lời nào. Thay vào đó, anh quay sang tát tôi một cái, một cái tát trời giáng khiến tôi chết lặng.
“Đây là mẹ tôi, cô dám hỗn?”, anh mắng, giọng đầy căm phẫn. “Hồi đó tôi khuyên giữ đứa con mà cô không nghe, cứ bám vào tiền. Giờ có tiền rồi, không đẻ được lại đổ thừa. Mẹ tôi nói vài câu cũng không chịu được à? Nếu còn thế này, cút khỏi nhà tôi!”. Cả thế giới như sụp đổ trước mắt tôi. Mẹ chồng thừa cơ tát thêm một cái nữa. Tôi như một kẻ vô hồn, gọi điện cho mẹ mình. Mẹ tôi tức tốc dẫn theo người thân đến. Hai bên cãi nhau ầm ĩ. Tôi thu dọn đồ đạc, trở về nhà mẹ đẻ. Tôi không còn cảm thấy buồn, chỉ cảm thấy trống rỗng và hụt hẫng. Tôi đã trao đi tất cả, nhưng cuối cùng nhận lại chỉ là sự phản bội và tổn thương. Chúng tôi ly hôn.
Sau ly hôn, anh nhanh chóng cưới một cô gái trẻ. Anh quyết tâm sinh con, nhưng mãi không có tin vui. Còn tôi, sau này tái hôn với một người đàn ông từng theo đuổi tôi trước kia. Anh ấy là một người đàn ông thành đạt, yêu thương và trân trọng tôi. Anh không chỉ cho tôi một cuộc sống vật chất đủ đầy, mà còn cho tôi một tình yêu đích thực, một nơi an toàn để tôi nương tựa. Chúng tôi sống trong một căn biệt thự sang trọng, đi xe BMW, và tôi nhanh chóng mang thai, sinh được một bé trai khỏe mạnh. Cuộc sống của tôi như bước sang một trang mới, tươi sáng và rạng rỡ hơn bao giờ hết. Tôi đã tìm thấy hạnh phúc, thứ mà tôi đã đánh mất từ lâu.
Vì sống cùng một thị trấn nhỏ, tôi thỉnh thoảng gặp lại chồng cũ và mẹ anh ta. Mỗi lần như thế, họ đều lảng tránh, ánh mắt tràn đầy lúng túng. Có lẽ họ xấu hổ, có lẽ họ hối hận. Mẹ chồng cũ nhìn đứa bé của tôi với ánh mắt khao khát và tiếc nuối. Tóc bà đã bạc đi nhiều, có lẽ vì mong cháu mà bạc đầu. Tôi nhìn bà, không còn cảm giác thù hận, chỉ còn sự thương hại. Bà đã từng là người phụ nữ quyền lực, kiêu ngạo, nhưng giờ đây, bà chỉ là một bà lão già nua, bất lực trước số phận. Tôi nhận ra, sự hối hận muộn màng không thể làm thay đổi quá khứ.
Một lần, khi cùng chồng con đi mua sắm trong trung tâm thương mại, tôi vô tình chạm mặt vợ mới của chồng cũ và mẹ chồng cũ. Thấy bà nhìn con trai tôi với ánh mắt thèm muốn, vợ mới của anh ta liền kéo bà ấy đi, miệng thì lẩm bẩm: “Nhìn gì nữa, con trai bà có đẻ được đâu!”. Tôi sững người. Câu nói đó như một tiếng sét đánh ngang tai. Tôi đứng chết trân, đầu óc quay cuồng. Sau đó mới biết, hai vợ chồng họ đã đi khám và phát hiện anh bị tinh trùng yếu, khả năng có con cực thấp. Hèn gì ngày xưa, hai năm sống chung không biện pháp tránh thai, tôi chỉ mang thai đúng một lần. Vợ mới của anh ta biết chuyện, ngày nào cũng khó chịu ra mặt. Nhà chồng thì sợ cô ta đòi ly hôn, lúc nào cũng phải nhịn nhục.
Nếu không phải nghe được điều đó, có lẽ tôi vẫn luôn nghĩ lỗi là do mình. Cuộc gặp gỡ tình cờ ấy như cởi bỏ một nút thắt trong lòng tôi. Tôi đã dằn vặt bản thân bấy lâu nay, tự trách mình đã phá thai, đã không thể sinh con. Nhưng sự thật không phải như vậy. Lỗi không phải ở tôi, mà là ở anh. Anh đã vì sự nhu nhược của bản thân mà đổ lỗi cho tôi, khiến tôi phải chịu đựng những tủi nhục không đáng có. Nỗi đau đã từng ăn sâu vào trái tim tôi, giờ đây được chữa lành. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng. Tôi nhận ra rằng, quyết định của tôi ngày xưa là đúng đắn.
Thỉnh thoảng tôi vẫn tự hỏi, nếu ngày ấy tôi không đòi hỏi gì, cứ thế lấy chồng cũ và sinh con, liệu tôi có hạnh phúc không? Câu trả lời là không. Nếu tôi đã chấp nhận một cuộc hôn nhân không có sự tôn trọng và tình yêu, một cuộc hôn nhân mà tôi luôn phải sống trong sự tủi nhục và dằn vặt, liệu tôi có thể hạnh phúc được không? Chắc chắn là không. Tôi không thể sống cả đời trong một căn nhà mà tôi không được tôn trọng, một người chồng không thể bảo vệ tôi, một người mẹ chồng chỉ biết tính toán và mắng nhiếc. Tôi đã dũng cảm buông tay, để rồi tìm được một bến đỗ bình yên và hạnh phúc.
Bây giờ, tôi đang sống một cuộc đời hạnh phúc, được yêu thương và trân trọng đúng nghĩa. Tôi đã tìm thấy một người đàn ông thực sự yêu thương tôi, một người bạn đời sẵn sàng cùng tôi vượt qua mọi khó khăn. Tôi không còn dằn vặt về quá khứ, không còn buồn bã về những gì đã xảy ra. Tôi chỉ mong niềm hạnh phúc này sẽ mãi mãi kéo dài. Niềm hạnh phúc của tôi, của con tôi, của người chồng hiện tại, là tất cả những gì tôi cần. Và tôi biết, tôi đã đúng khi tin vào tình yêu, nhưng tôi cũng đã đúng khi tin vào chính mình.

