Hàng xóm cạnh nhà tôi là một bà góa, sống một mình. Dạo gần đây, mỗi lần gặp tôi ngoài cổng, bà lại buột miệng nói những câu khiến tôi khó chịu.
“Con bé nhà cô… dạo này hay ở nhà lắm.”
Tôi cười trừ.
“Chắc bà nhìn nhầm. Giờ đó nó đang ở trường.”
Nhưng bà ta lắc đầu, rất chắc chắn:
“Không nhầm đâu. Tôi thấy nó đứng ở cửa sổ. Nhìn xuống đường.”
Câu nói ấy cứ ám trong đầu tôi suốt mấy ngày.
Con gái tôi mười tuổi. Ngoan, học đều, chưa bao giờ trốn học. Giáo viên không báo gì bất thường. Nhưng ánh mắt của bà hàng xóm hôm đó… không giống nói đùa.
Hôm sau, tôi quyết định giả vờ đi làm.
Sáng, tôi mặc áo khoác, xách túi, dắt xe ra khỏi cổng như thường lệ. Đợi vài phút rồi quay lại bằng cửa sau. Nhà yên ắng. Con bé đã “đi học”.
Tôi bước vào phòng con, tim đập mạnh.Rồi… chui xuống gầm giường.
Không gian chật hẹp, bụi bám đầy mũi. Tôi nín thở, nhìn đồng hồ.
8 giờ 15.
Đúng giờ vào tiết đầu.
Vài phút trôi qua dài như cả tiếng.
Rồi tôi nghe thấy tiếng mở khóa cửa chính.
Rất khẽ.Rất quen.
Tiếng bước chân đi dọc hành lang.Nhẹ. Không vội.
Tim tôi đập thình thịch. Tôi cắn chặt môi để không phát ra tiếng.
Cửa phòng con mở ra.
Từ khe hở dưới gầm giường, tôi nhìn thấy… đôi giày của con bé.
Nó bước vào.Mặc nguyên đồng phục học sinh.Cặp sách vẫn trên vai.
Tôi suýt bật dậy gọi tên con.
Nhưng rồi… có một đôi giày khác theo sau.
Giày người lớn.Nam giới.
Người đó đứng ngay trước bàn học của con tôi. Tôi chỉ thấy được phần gấu quần và bàn tay thô ráp đặt lên vai nó.
Giọng đàn ông trầm, thấp:
“Hôm nay ở nhà. Như mọi khi.”
Con bé không trả lời. Chỉ gật đầu.
Người đó cúi xuống, đặt lên bàn một xấp giấy đã in sẵn, giọng đều đều như đọc kịch bản:
“Làm cho xong. Nhớ là… không được nói với mẹ.”
Tôi cảm giác máu trong người đông lại.
Người đàn ông rời đi. Cửa đóng lại.
Con gái tôi ngồi xuống ghế. Nó không khóc. Không run.Chỉ mở cặp, lấy ra… một chiếc điện thoại khác — không phải cái tôi mua cho con.
Màn hình sáng lên. Cuộc gọi video bắt đầu.
Trên màn hình là một người đàn ông khác, tóc gọn gàng, đeo kính.
“Bắt đầu đi.”
Con tôi cầm bút. Tay nhỏ xíu, viết từng dòng theo chỉ dẫn trên màn hình.
Tôi nhìn thấy rõ tiêu đề trên giấy:
“BÁO CÁO GIA ĐÌNH – LỊCH SINH HOẠT – THỜI GIAN MẸ Ở NHÀ”
Tôi không nhớ mình đã bò ra khỏi gầm giường bằng cách nào.
Chỉ nhớ khoảnh khắc tôi bật đèn, con bé quay lại —mặt tái mét.
“Nói cho mẹ biết,” tôi thì thào, giọng vỡ ra,“ai bắt con làm chuyện này?”
Con bé bật khóc.Lần đầu tiên sau rất lâu.
Nó ôm chặt lấy tôi:
“Họ nói… nếu con không làm, họ sẽ làm mẹ biến mất.”
Sau này tôi mới biết:Một đường dây lừa đảo, lợi dụng trẻ con trong khu để thu thập thông tin gia đình giàu có.Và bà hàng xóm — người tôi từng nghĩ là nhiều chuyện —chính là người duy nhất nhận ra có gì đó không ổn.
Có những ngày, sự thật không nằm ở trường học…mà nằm ngay dưới mái nhà mình.
Và đôi khi,chỉ cần chậm một ngày thôi,là không còn cơ hội chui xuống gầm giường để hiểu ra nữa.

