Bà cụ Mão – mẹ chồng – sống cùng vợ chồng đứa con trai duy nhất trong căn biệt thự to tổ chảng giữa phố. Bà già rồi, quê mùa, ăn uống đơn sơ, mỗi bữa chỉ cần bát canh rau với chút nước mắm nguyên chất quê gửi.
Nhưng con dâu – Loan – thì khác. Cô ta là kiểu người “sang sang”, nói năng chua ngoa, mỗi lần thấy mẹ chồng rót nước mắm, chan vào cơm nguội là lại chê bai:
– Trời ơi, mẹ ơi, nhà này ăn đồ hữu cơ, chứ không phải kiểu “ăn mặn đái khai” như hồi xưa nữa đâu!
Lần đầu bà nhịn. Lần hai bà cười. Đến lần thứ ba, bà im lặng đứng dậy, tay cầm theo đúng chai nước mắm cũ kỹ – cái chai thủy tinh đã sứt mẻ mà bà vẫn giữ bao năm nay – rồi lặng lẽ rời khỏi biệt thự, không nói một lời.
Chồng cô hỏi mẹ đi đâu, Loan nhún vai:
– Đi cho sạch nhà. Chắc về quê than thở với mấy bà hàng xóm chứ gì.
10 ngày sau.
Vào một buổi sáng đẹp trời, khi Loan đang ngồi với bạn trong phòng khách, uống trà ướp hoa nhài và bàn chuyện decor phòng ngủ mới, tiếng chuông cổng vang lên.
Người mở cổng sững người. Là bà cụ Mão.
Bà vẫn mặc áo bà ba cũ, nhưng gọn gàng, chỉnh tề. Tay không còn cầm chai nước mắm. Mà thay vào đó là một xấp giấy kẹp trong bìa nhựa, có con dấu đỏ chót.
Bà bước thẳng vào, giọng chậm rãi nhưng lạnh lùng đến rợn người:
– Tao tới để thông báo… căn biệt thự này, từ hôm nay, không còn đứng tên thằng Hưng nữa. Giấy chuyển nhượng đã ký, tao bán rồi. Đất này là tên tao mua, tao đứng tên, và tao chưa từng tặng hay sang tên cho ai cả.
– Tao đi 10 ngày là để làm việc với luật sư và công chứng. Giờ căn biệt thự này đã có chủ mới. Hai vợ chồng bây có 7 ngày để dọn ra. Cho tròn lễ nghĩa.
Tờ giấy chuyển nhượng nhà đặt xuống bàn “cốp!” một cái.
Loan chết lặng. Cô cầm lên đọc, tay run bần bật. Mắt nhòe đi nhưng con dấu đỏ vẫn in rõ như máu:
“Giấy xác nhận quyền sở hữu tài sản – tên chủ cũ: Bà Mão. Đã chuyển nhượng cho: ông Trương Văn Tình.”
Ai cũng biết ông Tình là người bà con xa từng thầm thương mẹ chồng hồi trẻ. Giờ là đại gia bất động sản giàu có trong vùng.
Loan hét lên:
– Mẹ không thể làm vậy! Đây là nhà con ở 7 năm nay! Tiền nội thất con mua, cái giường, cái sofa!
Bà cụ khẽ cười, móc trong túi ra… chai nước mắm cũ, giờ chỉ còn vài giọt, rồi đặt ngay ngắn xuống bàn:
– Ừ, mày nói đúng. Ăn mặn… thì phải nhớ uống nước. Tao nhịn đủ rồi. Giờ tới lượt tụi bây nuốt cho mặn luôn đi.
3 ngày sau, dân phố xì xào:
– Cặp vợ chồng “nhà to chảnh chọe” dọn ra nhà trọ rồi. Nghe đâu mẹ chồng lật cả sổ đỏ bán biệt thự trong 1 nốt nhạc. Lý do chỉ vì… một chai nước mắm.