Căn bếp nhỏ thơm mùi xôi gấc và thịt rim. Hương, bụng bầu hơn bảy tháng, vẫn cố cúi người sắp lại mâm cúng cho chỉn chu. Hôm nay giỗ bố chồng, gia đình có mặt đông đủ. Mẹ chồng cô, bà Loan, thương con dâu nên cứ giục:
– Thôi để mẹ làm, con mang nặng rồi, đừng cúi nhiều.
Hương mỉm cười, đang định đưa chiếc điện thoại của chồng – để quên trên kệ bếp – ra phòng khách thì màn hình bật sáng. Một tin nhắn Zalo nhảy đến với nội dung khiến cô đứng khựng lại:
“Chồng chị và em đang vui vẻ trong nhà nghỉ đấy. Chị xem lại mình đi.”
Trước khi Hương kịp định thần, bàn tay bà Loan đã đặt lên vai cô.
– Có tin gì thế con?
Không kịp khóa màn hình, bà Loan vô tình nhìn thấy. Ánh mắt bà đông cứng. Bầu không khí đặc quánh như có ai bóp nghẹt. Bà không nói gì, chỉ đứng im vài giây – những giây dài đến nghẹt thở – rồi từ từ đặt chiếc điện thoại xuống bàn gỗ.
– Con… biết chuyện này chưa? – Giọng bà nhỏ nhưng run.
Hương chỉ lắc đầu. Sự im lặng làm sống mũi cô cay xè. Cô từng nghi ngờ Tuấn – chồng mình – đôi lần về muộn, nhưng không bao giờ ngờ mọi thứ lại phơi bày đúng lúc này, ngay trước bàn thờ bố chồng.
Điện thoại lại rung. Vẫn số đó. Tin nhắn thứ hai:“Anh ấy bảo em chiều nay sẽ nói chuyện rõ ràng với chị.”
Bà Loan nắm chặt mép bàn. Hương thấy rõ mắt bà đỏ lên, không chỉ vì thương con dâu mà còn vì xấu hổ thay cho con trai.
– Mẹ… con không biết phải làm gì.
– Để mẹ gọi nó về. – Bà nói như cắn răng. – Nhà đang giỗ, mà nó còn làm chuyện…
Bà bấm máy gọi Tuấn, nhưng phía bên kia tắt luôn. Không đổ chuông.
Sự thật lộ liễu đến đáng sợ.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hương: Liệu đây có phải trò vu khống? Nhưng giọng điệu thách thức, sự chuẩn xác về thời điểm Tuấn “đi công việc”, và thái độ tắt máy… tất cả như đổ thêm dầu vào nghi ngờ.
Đúng lúc ấy, từ trước cổng vọng vào tiếng xe máy quen thuộc. Tuấn xuất hiện, bình thản như không. Nhưng khi thấy mẹ và vợ đang đứng bên cạnh chiếc điện thoại của mình, mặt anh ta tái hẳn.
– Có chuyện gì vậy?
Không ai trả lời. Bà Loan cầm điện thoại, mở tin nhắn và đưa thẳng ra trước mặt con trai.
Tuấn lắp bắp:
– Ai… ai nhắn linh tinh đấy chứ…
Nhưng nét mặt bồn chồn của anh ta đã tố cáo tất cả.
Và rồi, chỉ một lát sau, cửa nhà bất ngờ mở ra. Một người phụ nữ trẻ bước vào, mái tóc nhuộm nâu, tay còn cầm chiếc mũ bảo hiểm. Cô ta liếc Hương một cái đầy tự mãn rồi nói giọng the thé:
– Cháu đến để… nói rõ mọi chuyện.
Nhưng cô ta không hề biết rằng, chính từ giây phút đó, cuộc đời mình chuẩn bị rẽ sang một hướng mà cô ta không bao giờ tưởng tượng được…
Người phụ nữ tên My – ả “người tình” trong tin nhắn – chẳng ngần ngại bước vào nhà như thể đây là chỗ của mình. Cô ta đứng khoanh tay, môi đỏ cong lên thách thức.
– Cháu nghĩ nên nói mọi chuyện trước mặt cả nhà, cho rõ ràng – My cất giọng tự tin. – Anh Tuấn đã hứa sẽ bỏ chị Hương rồi.
Hương như chết lặng. Tuấn hoảng hốt chặn lại:
– My! Em về đi, đừng gây chuyện!
Nhưng My gạt tay ra.
– Sao? Anh sợ à? Hay sợ mẹ anh biết anh đã chu cấp cho em mấy tháng nay?
Bà Loan sững người.
– Chu cấp? – Bà gằn giọng. – Tuấn, có đúng không?
Tuấn ú ớ như bị bóp cổ:
– Mẹ… con…
Hương đứng bám vào bàn, bàn tay run đến mức suýt đánh rơi chiếc bát cúng. Ánh nến trên bàn thờ dao động mạnh, như cũng phẫn nộ trước sự trơ trẽn đang xảy ra.
My tiếp tục:
– Con chị sắp đẻ, nhưng chị không giữ được chồng đâu. Đàn ông cần được quan tâm, chị bầu bí rồi lù đù…
Chưa kịp nói hết câu, bốp!
Cái tát của bà Loan vang lên chát chúa.
– Con gái nhà ai mà dám đến đây ăn nói hỗn láo như thế?!
My choáng váng, nhưng chưa phản ứng thì Tuấn đã hét lên:
– Mẹ! Sao mẹ đánh cô ấy?! Cô ấy mang thai con của con!
Căn nhà như nổ tung. Hương khuỵu xuống, tay giữ bụng. Mẹ chồng lao tới đỡ cô, mặt tái mét:
– Trời đất ơi, con sao thế?
My liếc xuống bụng Hương, bật cười nhạt:
– Chắc chị sốc quá thôi. Nhưng chị nên biết sự thật sớm còn kịp.
Bà Loan run người:
– Tuấn! Có đúng là… nó… đang mang thai?
Tuấn cúi đầu, im lặng. Sự im lặng ấy chính là lời thú tội đầy nhục nhã.
My ngẩng cao đầu:
– Đúng. Và anh ấy đã hứa sẽ cho em một danh phận.
Tuấn định kéo My ra ngoài, nhưng My hất tay:
– Anh còn sợ gì nữa? Em đến đây rồi. Em không trốn bóng tối nữa.
Chính lúc ấy, giọng nói của một người đàn ông vang lên ngoài cửa:
– Danh phận á? Cô quên mất cô còn là vợ người ta rồi sao, My?
My tái mặt.
Một người đàn ông cao lớn, xăm trổ nhẹ, bước vào. Anh ta cười nhếch mép:
– Vợ tôi đi phá hoại gia đình người khác là sao?
Tuấn như bị ai đấm vào ngực. Hương sững người. Bà Loan há hốc miệng.
My ấp úng:
– Anh… sao anh đến đây?
– Tôi đến để nói rõ với mọi người – người đàn ông chống nạnh – rằng đứa con trong bụng cô chưa chắc đã là của ai.
My hét lên:
– Anh im đi!
Nhưng người đàn ông liếc Tuấn đầy khinh bỉ:
– Cậu tưởng mình là người duy nhất nó qua lại à?
Tuấn trừng mắt:
– Anh nói láo!
Người đàn ông liền rút từ túi ra một xấp giấy tờ.
– Đây là hóa đơn phòng trọ nó ở chung với thằng H., đồng nghiệp cũ của nó. Thời gian thì trùng với lúc nó nói “đang ở với cậu”.
Không khí như đóng băng lần nữa.
Đó mới chỉ là điểm bắt đầu… của một sự thật còn kinh hoàng hơn.
My co rúm lại, mặt trắng bệch. Hương nhìn cô ta, vừa đau đớn vừa hoang mang. Từ đầu đến cuối, cô luôn giữ im lặng – không phải vì yếu đuối mà vì sự thật quá tàn nhẫn để cô kịp phản ứng.
Người chồng hợp pháp của My – anh Khải – ném tập hóa đơn xuống bàn.
– Đây không phải chuyện mới. Tôi theo dõi nó cả tháng nay. Không muốn làm lớn vì còn nghĩ đến sĩ diện hai bên. Nhưng hôm nay cô tự bước vào đây… thì tôi cũng chẳng cần giữ kín nữa.
Tuấn giận dữ túm cổ áo Khải:
– Anh có bằng chứng gì nói vợ tôi ngoại tình?
– Bằng chứng ấy à? – Khải bật cười. – Cậu nghĩ chỉ mình cậu bị nó lừa? Tôi và cậu đều là “nạn nhân ưu tú” của nó đấy.
My run rẩy:
– Anh đừng nói nữa… Anh biết em…
– Tôi biết cô thích tiền. – Khải cắt ngang. – Tôi không đủ, nên cô chạy sang cậu này. Rồi thêm thằng khác.
Tuấn quay sang My, giọng vỡ òa:
– Em nói đi, đứa bé… có phải của anh không?
My im bặt. Môi cô ta run lên nhưng không thốt nổi lời nào.
Ánh mắt Tuấn chuyển từ cầu mong đến hoảng loạn rồi cuối cùng là tuyệt vọng. Anh ta ngồi sụp xuống ghế, ôm đầu.
Hương nhìn cảnh đó chỉ thấy một thứ: trống rỗng. Không còn giận, không còn đau. Tất cả như bị rút sạch.
Bà Loan vuốt vai Hương, giọng nghẹn lại nhưng kiên quyết:
– Con đứng dậy đi. Để mẹ nói chuyện.
Bà bước đến trước mặt My:
– Cô khiến hai gia đình tan nát vì sự tham lam của mình. Nhưng sai lầm lớn nhất của cô… là dám làm điều này vào ngày giỗ chồng tôi và trước mặt con dâu tôi.
My cúi gằm, không dám cãi.
Bà Loan quay sang Khải:
– Cậu mang cô ta về đi. Cô ấy gây ra chuyện gì… gia đình cậu tự giải quyết.
Khải gật đầu, kéo mạnh tay My:
– Đi!
Nhưng My vùng ra, chạy đến níu tay Tuấn:
– Anh đừng bỏ em! Em… em yêu anh thật mà!
Tuấn lùi lại như tránh một vũng nước bẩn.
– Tất cả là dối trá.
My gào lên:
– Em làm vậy vì em cần một chỗ dựa! Anh biết chồng em đối xử với em thế nào mà!
Khải cười khinh:
– Tôi đối xử tệ, nhưng không bắt cô đi lừa người khác.
My quỵ xuống, khóc nức nở. Nhưng không ai còn bị lay động.
Cuối cùng, Khải kéo My ra khỏi cửa, để lại một khoảng im lặng nặng trĩu.
Tuấn đứng bất động vài giây rồi quỳ xuống chân mẹ và vợ:
– Con… xin lỗi. Mọi thứ… là lỗi của con…
Hương nhìn chồng, lòng chỉ còn một quyết định duy nhất. Cô đặt tay lên bụng, bình thản nói:
– Em sẽ giữ con. Nhưng cuộc hôn nhân này… em không giữ nữa.
Tuấn như bị ai chém vào tim, bật khóc:
– Hương! Anh sai rồi! Cho anh một cơ hội…
Nhưng Hương chỉ lắc đầu.
– Cơ hội không dành cho người biết lỗi quá muộn.
Cô đứng dậy, bước vào phòng, đóng cửa lại.
Bên ngoài, tiếng khóc của Tuấn hòa vào tiếng gió.
Còn ả “người tình” – từ giây phút bước chân vào căn nhà ấy – cuộc đời cô đã rẽ sang một hướng tối tăm, đầy hệ lụy: ly hôn, danh dự mất sạch, bị gia đình chồng từ mặt, và còn đối mặt với nguy cơ đứa trẻ phải xét nghiệm ADN trong cay đắng.
Sự trả giá bắt đầu từ chính khoảnh khắc cô nghĩ mình có quyền phá hoại hạnh phúc người khác.
Đó là cái kết của kẻ đánh đổi lòng tin bằng lừa lọc.

