Cả xóm chiều hôm đó náo loạn khi Lan, bụng mang bầu bảy tháng, đang ngồi gọt trái cây thì Hà—tình nhân của chồng cô—đùng đùng kéo đến cùng ba người bạn, mặt mũi xấc xược.
“Ra đây!” Hà gào lớn. “Tôi cho cô hai lựa chọn: cạo đầu hay ký đơn ly hôn ngay lập tức! Đàn bà như cô thì giữ chồng sao được.”
Lan đứng dậy, tay nhẹ đặt lên bụng. Cả xóm kéo ra xem, ai cũng sợ cô bị làm hại.
Hà đặt cái tông đơ lên bàn, cắm điện xoẹt xoẹt, giọng thách thức:
“Chồng cô nói nhìn cô như mẹ bầu thôn quê, xấu xí, nhàu nát. Anh ấy muốn tôi sinh con cho anh ấy. Giờ cô chọn đi!”
Lan mím môi. Ai cũng nghĩ cô sẽ bật khóc hay gọi người cứu, vì từ trước đến giờ Lan hiền lành, chưa từng to tiếng với ai.
Nhưng Lan bình tĩnh lạ thường.
Cô ngước lên, nhìn thẳng Hà:
“10 phút. Cho tôi 10 phút. Đợi tôi một chút.”
Hà cười khẩy: “Đi lấy giấy ly hôn à? Khôn đấy.”
Lan không nói gì, đi thẳng vào nhà.
10 phút sau, khi cô bước ra, cả làng há hốc miệng.
Lan không mang giấy tờ. Không mang giỏ đồ. Cô mang theo… một tập hồ sơ, một cuốn sổ nhỏ, và một chiếc điện thoại mở sẵn camera quay.
Lan đặt tất cả lên bàn giữa sân, bật loa thật lớn cho mọi người nghe rõ:
“Chị Hà, hình như chị quên điều này.”
Cô rút ra một tờ giấy xét nghiệm ADN và đọc từng chữ, giọng rõ và lạnh:
“Đứa con chị đang khoe với cả xóm là con của chồng tôi… không phải con anh ta.”
Cả xóm ồ lên. Hà mặt tái mét.
Lan mở tiếp một đoạn ghi âm, giọng một người đàn ông vang lên:
“Cái thai đó không phải của tôi. Tôi chỉ vui chơi với cô ấy thôi. Tôi không bỏ vợ đâu.”
Giọng chính là của… tình nhân cũ của Hà – người đã có vợ.
Lan nhìn Hà:
“Chị muốn cạo đầu ai thì cạo. Nhưng trước khi làm trò, nhớ xem lại cái bụng của mình.”
Hà lắp bắp, không nói nên lời.
Lan tiếp tục rút thêm một thứ khiến cả làng vỗ tay rầm rầm:
Biên bản công an. Đơn tố giác nặc danh gửi hai tuần trước, tố Hà vì hành vi quấy rối thai phụ và cố ý gây thương tích.
“Chị nghĩ ai gửi đơn này?” Lan hỏi, nhếch môi.
Hà run rẩy, ngã quỵ xuống, tông đơ rơi xuống sân kêu xoảng.
Cả làng đồng loạt vỗ tay, vừa hả hê vừa nể phục bà bầu mềm mỏng ngày thường—hóa ra sắc bén hơn dao cạo.
Lan xoay người vào nhà, chỉ để lại một câu khiến Hà chết lặng:
“Lần sau muốn cạo ai thì soi lại bản thân. Tôi không đánh, không chửi, nhưng tôi có cách khiến chị tự rơi vào hố của mình.”

