Tôi tên Hạnh, 34 tuổi, làm kế toán ở một công ty nhỏ. Suốt 2 tháng nay lưng tôi đau âm ỉ, nhất là phía trái. Nghĩ chắc do ngồi nhiều nên tôi đăng ký siêu âm tổng quát ở một bệnh viện tư gần nhà.
Mọi chuyện đều bình thường cho đến khi bác sĩ siêu âm cau mày, lia đầu dò thêm vài lần rồi hỏi:
“Chị Hạnh… cho tôi hỏi một câu hơi riêng tư.”
Tôi mỉm cười, nghĩ là chuyện phụ khoa:“Dạ bác sĩ hỏi đi ạ.”
Ông tháo kính xuống, nhìn thẳng tôi:
“Chị đã hiến tặng thận trái của mình từ khi nào?”
Tôi bật cười, nhưng nụ cười tắt ngay lập tức khi thấy vẻ mặt ông:nghiêm túc, lo lắng… và tuyệt đối không giống nói đùa.
Tôi lắp bắp:
“Tôi… tôi chưa bao giờ hiến thận. Không đời nào.”
Bác sĩ in hình siêu âm, đặt trước mặt tôi:
“Ổ thận trái của chị không còn, vị trí đó trống hoàn toàn. Chị chắc chắn trước đây mình chưa từng phẫu thuật bụng chứ?”
Tôi nhìn hình ảnh đen trắng — lạnh sống lưng. Mồ hôi túa ra dù phòng bật điều hòa.
Tôi mở miệng định phản bác thì đột nhiên… mắt tối sầm lại.
Tôi ngất.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trong phòng theo dõi.
Bác sĩ đưa cho tôi chai nước và bảo:
“Có thể chị từng phẫu thuật trong tình trạng không biết hoặc bị gây mê mà không nhớ.”
Câu nói đó như một cú đánh vào đầu tôi. Và rồi…một màn đêm ập về trong ký ức.
Một ký ức tôi từng chôn sâu.
CÁI ĐÊM KINH HOÀNG
Đó là đêm sinh nhật tôi 28 tuổi — 6 năm trước.
Hôm đó tôi đi nhậu với nhóm bạn, uống hơi quá. Khi ra về, tôi gọi taxi về khu trọ. Nhưng khi tỉnh lờ mờ dậy lúc nửa đêm, tôi nhớ mình nằm trong… một căn phòng trắng mờ, ánh đèn chói, có mùi thuốc sát trùng.
Có tiếng thì thầm:
“Giữ chặt. Liều này mạnh đấy.”
Tôi hốt hoảng, cố cử động nhưng tay chân như bị trói. Tôi chỉ kịp cảm nhận cái lạnh của kim truyền chọc vào da…
Rồi tối đen.
Sáng hôm sau tôi tỉnh lại trong phòng trọ, quần áo vẫn nguyên vẹn, chỉ hơi đau bên hông. Tôi nghĩ mình mơ, do say rượu nên quên.
Thậm chí, tôi còn bật cười khi kể với bạn thân:“Đêm qua tao mơ bị bắt mổ bụng, ghê chưa?”
Nhưng hôm nay…mọi thứ khớp lại một cách rợn người.
TÔI LAO ĐI TÌM SỰ THẬT
Về nhà, tôi run rẩy tự soi gương dưới ánh đèn phòng tắm.
Tôi kéo áo lên.
Và đúng ngay cạnh mạng sườn trái — nơi tôi từng nghĩ chỉ là sẹo trầy xe máy lúc bê hàng trong công ty — là một đường sẹo mảnh, dài gần 4 cm. Màu đã trắng bạc.
Tôi đứng chết lặng.
Đây không phải sẹo trầy.Đây là sẹo mổ nội soi.
Tôi khóc không thành tiếng.
Ai đã làm điều này với tôi? Bạn bè? Người yêu cũ? Hay chính tài xế đêm đó?
VÀ RỒI MỘT CHI TIẾT BẤT NGỜ XUẤT HIỆN
Đang tuyệt vọng thì điện thoại rung.
Số lạ.
Tôi nhấc máy.
Ở đầu dây bên kia là giọng đàn ông già, khản đặc:
“Hạnh… con còn sống là may rồi.Đừng tìm nữa. Nếu con nhớ cái đêm đó… thì chẳng ai trong bọn họ để con yên đâu.”
Tôi run bắn:
“Ông… ông là ai?”
Ông ta im lặng một lúc dài rồi nói:
“Đến phòng 204, nhà trọ cũ của con… dưới gầm giường, vẫn còn cái mà chúng nó bỏ quên.”
Tôi chưa kịp hỏi thêm, cuộc gọi bị cắt ngang.
Nhà trọ đó… tôi đã dọn đi 4 năm rồi.
Tim đập thình thịch, tôi đứng giữa phòng, hai tay run lên.
Lẽ nào, sự thật về cái thận của tôi vẫn đang nằm ở nơi tôi đã từng sống?Và kẻ gọi điện… đang theo dõi tôi?

