Năm 1999, trong một ca sinh tại bệnh viện phụ sản lớn, một người phụ nữ sau bao tháng ngày mong ngóng đã hạ sinh một cặp song sinh – hai bé gái đỏ hỏn, yếu ớt nhưng khỏe mạnh. Gia đình vui mừng khôn xiết, người chồng ôm vợ, ánh mắt chan chứa hạnh phúc.
Thế nhưng, niềm vui ấy chỉ kéo dài được chưa đến một ngày. Sáng hôm sau, khi người mẹ tỉnh dậy sau cơn mệt, chị òa khóc vì không thấy hai con đâu. Ban đầu y tá trực trấn an “đưa đi kiểm tra sức khỏe”, nhưng chờ mãi, chờ mãi… vẫn không thấy mang con trả lại. Đến lúc vợ chồng gào khóc đòi con, bệnh viện bắt đầu lúng túng.
Họ báo công an. Vụ việc gây xôn xao cả thành phố lúc bấy giờ. Cảnh sát mở rộng điều tra, nhưng bệnh viện khẳng định không hề có chuyện trẻ sơ sinh mất tích, hồ sơ lưu trữ “không tồn tại ca sinh đôi nào”. Mọi dấu vết bị xóa sạch. Gia đình bất lực, chạy vạy khắp nơi, ròng rã hàng tháng trời mà không tìm được chút manh mối nào.
Từ cú sốc đó, người vợ rơi vào trầm cảm. Người chồng cũng bế tắc, đổ lỗi cho vợ vì “không giữ được con”. Họ mong một phép màu – sinh thêm một đứa trẻ để bù đắp – nhưng suốt nhiều năm sau, người vợ không thể có thêm con. Mâu thuẫn gia đình chồng chất, cuối cùng dẫn đến ly hôn. Người đàn ông bỏ đi, người phụ nữ ôm nỗi đau mất con, sống lặng lẽ đến già.
26 năm trôi qua. Vụ mất tích tưởng chừng vĩnh viễn bị chôn vùi trong im lặng.
Cho đến một ngày, trong một phòng hồi sức của bệnh viện cũ, một y tá già – giờ đã ngoài bảy mươi, bệnh nặng, không còn sống được bao lâu – đột nhiên gọi bác sĩ và công an đến. Giọng bà run run, nước mắt giàn giụa:
– Tôi… tôi phải thú nhận. Hai đứa bé mất tích năm 1999… chính tôi là người đã đem chúng đi.
Căn phòng lặng đi như chết đứng. Những người có mặt không dám tin vào tai mình.
Bà kể: năm đó, bà phải “bố trí” hai đứa trẻ cho một gia đình giàu có đang tuyệt vọng vì hiếm muộn. Bà đã yếu lòng, vừa vì sợ mất việc, vừa vì số tiền họ đưa ra đủ để cứu gia đình bà khỏi cảnh khốn cùng. Nhưng khi bế hai đứa bé đi, lương tâm bà như bị xé nát. Bao năm qua, bà sống trong ám ảnh, đêm nào cũng mơ thấy hai đứa trẻ khóc gọi mẹ.
– Tôi đã giữ bí mật suốt 26 năm… nhưng giờ không chịu nổi nữa. Tôi sợ mang tội xuống mồ. – bà nấc nghẹn.
Tin tức vừa lan ra, gia đình năm xưa – giờ mỗi người một ngả, vợ chồng đã không còn chung sống – bật khóc nức nở. Người phụ nữ lặng lẽ cầm bức ảnh siêu âm cũ kỹ, thì thầm:– Hóa ra… chúng vẫn còn sống…
Nhưng kịch tính hơn cả: y tá chỉ biết một phần sự thật. Bà không rõ hiện giờ hai đứa bé đang ở đâu, lớn lên thế nào. Một được bà trao cho gia đình giàu có, còn một đứa – bà thừa nhận – đã được người khác “nhận nuôi” bí mật theo một giao dịch bà chưa bao giờ dám nhắc đến.
Vụ án năm 1999 chính thức được mở lại. Hàng loạt câu hỏi vang lên: Hai đứa trẻ giờ đang ở đâu? Liệu chúng có biết mình là chị em sinh đôi, và sự thật khủng khiếp nào đang chờ được phơi bày?
Câu chuyện mang tính hư cấu, giải trí