Sinh nhật mẹ chồng, chị chồng đặt 15 mâm cỗ hết 35 triệu, nói là chia đôi chi phí nhưng khi trả tiền không góp một đồng, tôi đã làm một việc khiến tất cả phải t/ái m/ặt…
Sinh nhật mẹ chồng năm nay được cả nhà bàn bạc rất kỹ. Mẹ chồng tôi tuổi đã cao, lại có uy tín trong họ hàng, nên mọi người đều muốn tổ chức thật chu đáo để bà vui lòng. Trong lúc cả nhà đang phân vân nên đặt tiệc ở đâu, chị chồng tôi – vốn là người sôi nổi – nhanh nhảu đứng lên nhận:
“Để em lo, em sẽ đặt 15 mâm cỗ ở nhà hàng quen, giá cả hợp lý mà chất lượng đảm bảo. Chi phí thì chị em mình chia đôi, mỗi người góp một nửa, vừa đẹp vừa gọn.”
Nghe vậy tôi cũng thấy hợp lý, bởi gia đình đông người, ai cũng muốn làm cho mẹ vui. Tôi gật đầu, đồng ý ngay. Trong lòng nghĩ, mỗi người cùng góp thì sẽ nhẹ nhàng, chẳng ai phải chịu thiệt.
Đúng hẹn, hôm sinh nhật mẹ chồng, nhà hàng bày 15 mâm cỗ linh đình. Từ món khai vị cho đến các món chính đều rất đầy đủ, nhìn ai cũng xuýt xoa khen ngon, khen sang trọng. Tôi cũng mừng thầm vì mẹ chồng vui vẻ, cười nói suốt cả buổi.
Thế nhưng, niềm vui ấy chẳng kéo dài lâu. Khi tiệc tàn, nhân viên nhà hàng mang hóa đơn đến, tổng cộng hết 35 triệu. Tôi nghĩ ngay đến chuyện chia đôi, mỗi người khoảng 17,5 triệu. Tôi quay sang chị chồng, định nhắc nhở nhẹ nhàng. Nhưng thật bất ngờ, chị ta thản nhiên nói:
“Em đang kẹt tiền, chị lo trước đi nhé. Để mai mốt em tính sau.”
Tôi hơi khựng lại. Nhưng vì lúc đó còn đông người, lại sợ làm mẹ buồn trong ngày sinh nhật, nên tôi không nói gì, rút tiền thanh toán. Trong lòng tôi bắt đầu có chút khó chịu, nhưng vẫn tự nhủ chắc chị ấy chỉ lỡ lúc này thôi.
Thế nhưng, mấy ngày sau, chị chồng không hề nhắc đến chuyện trả lại phần chi phí. Tôi đành chủ động nói:
“Chị à, hôm trước em đã thanh toán toàn bộ 35 triệu. Mình thỏa thuận chia đôi chi phí, chị xem gửi lại phần của chị nhé.”
Nghe tôi nói, chị chồng không những không áy náy mà còn tỏ thái độ:
“Ôi giời, chị tổ chức cho mẹ là chuyện hiếu nghĩa. Chị em trong nhà mà cứ tính toán tiền bạc chi li thế thì còn ra gì. Hơn nữa, vợ chồng em làm ăn khá giả, lo trọn cũng có sao đâu.”
Tôi sững sờ. Thì ra, ngay từ đầu chị đã có ý “đẩy” hết chi phí cho tôi. Cái thỏa thuận chia đôi chỉ là lời nói để tôi không phản đối mà thôi.
Tôi im lặng, nhưng trong lòng ấm ức vô cùng. Tôi không tiếc tiền cho mẹ, nhưng cái cách chị chồng cư xử khiến tôi thấy bất công. Tôi kể lại cho chồng nghe, hy vọng anh sẽ đứng về phía mình. Nhưng chồng tôi lại ngập ngừng:
“Thôi mà em, có mấy chục triệu thôi, đừng làm ầm ĩ. Dù sao cũng là chị ruột anh, em nhắc khéo chị ấy là được.”
Nghe chồng nói, tôi càng thêm buồn. Tôi hiểu anh sợ mất hòa khí gia đình, nhưng sự im lặng này vô tình khiến tôi trở thành người gánh hết mà còn mang tiếng “so đo”.
Thế là tôi quyết định phải làm một việc để mọi người thấy rõ. Tuần sau, cả đại gia đình tụ tập ở nhà mẹ chồng ăn cơm. Trong bữa ăn, tôi cố tình kể lại câu chuyện:
“Hôm trước sinh nhật mẹ, em vui lắm vì được góp phần. 35 triệu cho 15 mâm cỗ cũng đáng, miễn là mẹ vui. Em chỉ hơi tiếc là thỏa thuận chia đôi chi phí mà cuối cùng em lại phải trả hết. Chắc tại chị chồng em bận quá chưa kịp chuyển phần tiền của mình.”
Cả bàn ăn lập tức im bặt. Mọi ánh mắt đều hướng về chị chồng. Mẹ chồng cũng cau mày hỏi:
“Ủa, hôm đó hai đứa đã bàn chia đôi mà? Sao để một mình em dâu trả vậy?”
Chị chồng đỏ bừng mặt, lúng túng đáp:
“À… em định… để từ từ trả… nhưng…”
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng tiếp lời:
“Không sao đâu chị, em cũng không tiếc. Em chỉ sợ mọi người hiểu lầm là em cố tình giành việc trả tiền để lấy tiếng. Thực ra, em chỉ làm đúng như thỏa thuận thôi.”
Câu nói của tôi như một mũi kim nhọn, khiến chị chồng không biết giấu mặt đi đâu. Họ hàng ngồi quanh bàn đều xì xào, có người còn gật gù ra chiều không hài lòng với cách cư xử của chị.
Mẹ chồng thì im lặng một lát rồi thở dài:
“Sau này việc gì cũng phải rõ ràng. Ai hứa thì phải giữ lời, đừng để em dâu mang tiếng. Gia đình có hòa thuận thì mẹ mới vui lòng được.”
Tôi nhìn thấy ánh mắt chồng thoáng qua chút ái ngại, nhưng tôi biết lần này anh cũng hiểu nỗi ấm ức của tôi.
Từ hôm đó, chị chồng không còn dám tự ý bàn chuyện chi tiêu rồi “đẩy” hết cho tôi nữa. Còn tôi, vẫn hết lòng với mẹ chồng, nhưng trong lòng tự nhủ: tiền bạc là chuyện rõ ràng, không thể nhân danh tình thân mà biến người khác thành kẻ ngốc được.
Câu chuyện ấy trở thành một bài học sâu sắc cho cả nhà. Tôi không làm gì quá gay gắt, chỉ nói ra đúng sự thật trước mặt mọi người. Nhưng chính sự thẳng thắn ấy đã khiến tất cả phải tái mặt, và từ đó họ hiểu rằng, không ai có thể lợi dụng sự im lặng của tôi để đùn đẩy trách nhiệm.