Hai vợ chồng tôi tích cóp suốt 7 năm, cuối cùng cũng mua được chiếc xe mới tinh. Cầm chìa khóa xe trên tay, tôi lâng lâng như người vừa tr.úng s.ố đ.ộc đắc. Nghĩ bụng, mua xe là chuyện lớn, phải ăn mừng hoành tráng, kh.ông chỉ để chia sẻ niềm vui mà còn lấy chút l.ộc. Thế nên tôi bàn với vợ mở tiệc khao cả xóm.
Vợ tôi có phần lưỡng lự:
Tôi cười xòa:
Vậy là tôi hào hứng gọi đặt tiệc, thuê bàn ghế, loa đài. Hô.m đó, nhà tôi đông như hội. Bà con lối xóm kéo đến nườm nượp, ai cũng trầm trồ khen xe đẹp, hỏi giá, sờ mó các kiểu. Tiệc mở hơn 50 mâm cỗ, thịt gà, thịt lợn ê hề, rượu bia tràn trề. Mọi người ăn uống vui vẻ, chúc mừng rô.m rả, tôi thấy lòng lâng lâng sung sướng.
Đến khi tiệc tàn, tôi hí hửng bê hòm phong bì vào phòng, đinh ninh lát nữa sẽ được đếm một khoản kha khá. Tôi nhẩm tính, mỗi nhà chỉ cần bỏ vào đôi trăm thôi cũng dư ra chút đ.ỉnh. Nhưng khi mở ra, m.ặt tôi t.ối sầm lại…
Kh.ông có lấy một cái phong bì nào!
Tôi đơ người, tim như r.ơi xuống tận đáy. Cả làng đi tay kh.ông, chẳng ai mang theo dù chỉ một tờ polymer mỏng dính. Bao nhiêu kỳ vọng của tôi tan thành mây khói. Tôi quay sang vợ, cô ấy chỉ thở dài, kh.ông nói gì.
Cay cú, tôi định bụng mai sẽ sang hỏi khéo vài nhà xem sao. Nhưng đúng l.úc ấy, điện thoại reo vang. Là thằng Tùng – bạn thân nhất của tôi trong xóm. Vừa nhấc máy, giọng nó gấp gáp:
Nghe đến đây, tay chân tôi lạnh toát, linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành…
Tôi cố trấn tĩnh, hỏi gặng:
Tùng hạ giọng, nói từng chữ một cách cẩn thận:
Tôi ch:ết sững. Kh.ông ngờ trong làng lại có lời đồn như thế. Tôi t.ổ ch.ức tiệc vì vui, vì muốn chia sẻ niềm hạnh phúc, chứ nào có ý định lợi dụng ai. Càng nghĩ càng tức, tôi định gọi thêm vài người trong xóm để hỏi rõ ngọn ngành, nhưng vợ tôi kéo tay giữ lại:
Nghe vợ nói, tôi cũng hiểu ra. Dù sao xe cũng đã mua, tiệc cũng đã l.àm. Nếu tôi cứ l.àm to chuyện, chẳng khác nào thừa nhận mình có ý đồ thật. Nhưng cơn bực bội vẫn chưa nguôi, tôi chỉ biết ngồi thẫn thờ nhìn chiếc xe ngoài sân, tự hỏi liệu mình có sai lầm khi quá tin tưởng vào lòng t.ốt của hàng xóm hay kh.ông.
Từ hô.m đó, tôi cảm thấy mọi ánh mắt trong làng đều có chút khác lạ khi nhìn mình. Có người thì vẫn vui vẻ như trước, nhưng cũng có người hời hợt, xa cách hơn. Tôi nhận ra rằng, đôi khi kh.ông phải cứ t.ốt với người khác thì sẽ nhận lại điều t.ốt đẹp. Và có những bài học trong cuộc s.ống phải trả giá bằng cả niềm tin của chính mình.