Hà My, một bà mẹ trẻ ở Bắc Ninh, kết hôn với Quang đã được 5 năm và có cậu con trai 4 tuổi tên Bin. Dạo gần đây, Quang phải đi công trình xa, cả tuần mới về một lần, nên phần lớn việc chăm sóc con cái và nhà cửa đều đặt lên vai Hà My.
Bố chồng cô – ông Tuấn, 63 tuổi, từng làm thợ sửa xe máy, tính tình ít nói, chỉ thỉnh thoảng phụ trách đưa đón cháu đi học. Trong mắt Hà My, ông hơi khô khan, chẳng mấy khi chia sẻ chuyện nuôi dạy trẻ với cô.
Bin lại đang trong giai đoạn bướng bỉnh, hay mè nheo, khóc lóc mỗi tối không chịu đi ngủ, bữa cơm thì kén ăn. Ban ngày đi làm, tối về Hà My lại phải xoay sở, nhiều hôm kiệt sức đến phát khóc. Có lần vì quá mệt, cô vừa dỗ con vừa lau nước mắt ngoài ban công, nhưng không nói cho ai biết, kể cả bố chồng.
Đêm hôm đó, khoảng 3 giờ sáng, cô khát nước, định dậy thì nghe tiếng cửa phòng khẽ mở. Trong nhà lúc này chỉ còn bố chồng và con trai, tim cô bỗng đập dồn dập. Cô vội nhắm mắt giả vờ ngủ. Qua ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ, cô nhận ra bóng dáng ông Tuấn.
Ông tiến lại gần, nhẹ nhàng vén tấm chăn trên người con dâu. Hà My nắm chặt bàn tay, đầu óc căng thẳng không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng ngay sau đó, cô cảm thấy có vật gì được đặt xuống chăn, rồi ông lặng lẽ quay đi, còn khép cửa rất khẽ.
Cô bật dậy, nhìn xuống: đó là một phong bì nâu. Bên trong là một xấp tiền và một mảnh giấy viết tay nắn nót:
“My à, hôm trước bố nghe con khóc ngoài ban công, bố biết con vất vả. Đừng ôm hết một mình. Số tiền này con cầm để lo thêm cho cháu, cũng để con bồi dưỡng. Mai muốn ngủ thêm thì cứ ngủ, bố sẽ đưa Bin đi học, mua đồ ăn sáng. Bố cũng hỏi bác Tư ở đầu ngõ, ông ấy bảo trẻ con hay lười đánh răng thì mua kem có hình siêu nhân, bố đã để sẵn trong nhà vệ sinh cho Bin.”
Cuối tờ giấy, ông còn ghi thêm vài “mẹo nhỏ”:
Bin thích xe cứu hỏa, có thể bảo “xe cần tiếp nhiên liệu” thì bé sẽ chịu ăn rau.
Trước khi ngủ, kể chuyện ngắn thôi, đừng giục, bé sẽ dễ ngủ hơn.
Đọc từng dòng chữ xiêu vẹo, mắt Hà My nhòe đi. Cô chợt nhớ mấy hôm trước bố chồng hỏi Bin thích nhân vật gì, nhớ tuýp kem đánh răng hình siêu nhân đặt trong nhà vệ sinh, nhớ những buổi sáng ông dậy sớm nấu ăn, chẳng để con dâu vất vả. Hóa ra tất cả đều là sự quan tâm lặng lẽ của ông.
Đi ngang qua phòng, cô thấy ánh đèn hắt ra. Nhẹ đẩy cửa, cô bắt gặp ông đang đeo kính, chăm chú đọc cuốn “Tâm lý trẻ 3-6 tuổi”, trên trang sách gạch đỏ chi chít. Cạnh đó là quyển sổ ghi dày đặc những dòng chữ như “cách đối phó trẻ mè nheo”, “làm sao nói chuyện mà không nổi nóng”.
Bị phát hiện, ông hơi bối rối:
– Con dậy làm gì giờ này?
Hà My lau nước mắt, đưa phong bì lại:
– Bố, con không thể nhận tiền này. Con hiểu tấm lòng của bố, cảm ơn bố đã luôn tìm cách giúp con dạy Bin.
Nhưng ông khẽ đẩy lại:
– Con cứ giữ đi, coi như bố góp một phần. Chuyện nuôi dạy Bin là của cả nhà mình. Bố không giúp được nhiều, chỉ có thể học thêm rồi phụ con chút ít.
Từ hôm ấy, Hà My không còn phải gồng gánh một mình. Buổi sáng cô được ngủ thêm, ông Tuấn đưa cháu đi học. Buổi tối, khi cô mệt, ông sẽ bảo:
– Con nghỉ đi, để bố chơi với Bin.
Nhờ những “mẹo nhỏ”, Bin dần ngoan hơn, ít mè nheo, còn Hà My thì nhẹ nhõm, cảm nhận rõ ràng trong căn nhà nhỏ ấy có một tình thương âm thầm nhưng sâu sắc – tình cha, tình ông, và cả tình gia đình.