“Vợ vừa phát hiện bị ung thư, chồng lập tức gọi xe trả về nhà ngoại để rảnh tay hú hí với nhân tình. Nhưng 4 tháng sau, khi bị lừa đến trắng tay, hắn quay lại đón vợ thì tái mặt khi hàng xóm báo tin…”
Tôi phát hiện mình bị ung thư giai đoạn 2 vào một ngày mưa lạnh.Tay tôi run run cầm tờ giấy xét nghiệm, mắt chưa ráo nước thì chồng đã… gọi xe cấp tốc đưa tôi về nhà ngoại.
Anh nói nhẹ như không:
“Ở đó có mẹ, có chị gái chăm, em cũng đỡ tốn tiền.Anh… mệt, còn công việc.”
Tôi im lặng không hỏi gì thêm, dù trong lòng chết lặng vì biết mình không được chọn.Sau lưng tôi, anh tiễn tôi bằng nụ cười nhẹ và ánh mắt nhìn điện thoại sáng rực tên một người phụ nữ khác.
4 tháng sau.Tôi sống ở nhà mẹ.Uống thuốc, ăn rau, tập thở.Không phải điều trị quá đắt tiền, nhưng chưa một lần anh ghé qua.Không một đồng gửi về.
Tôi nghe loáng thoáng từ người quen:
“Chồng mày dạo này cặp kè với cái Linh – con bồ cũ, đẹp đấy.”“Còn vay tiền mở quán cà phê gì đó, làm ăn dữ lắm.”
Tôi cười buốt.
“Vậy cũng tốt. Ai cũng có quyền sống mà.”
Nhưng rồi… 4 tháng sau, anh xuất hiện trở lại.Không hoa. Không bánh.Chỉ một thân thể tiều tụy và ánh mắt lo lắng đứng lấp ló trước cổng nhà mẹ tôi.
Anh đã bị chính nhân tình lừa sạch tiền.Quán cà phê đứng tên cô ả. Sổ tiết kiệm chung bị rút hết.Anh về, mong tôi “tha thứ” và “cùng nhau làm lại”.
Nhưng anh không thể ngờ… tôi đã không còn ở đó.
Hàng xóm đứng trong ngõ nói vọng ra khi anh gõ cửa nhà mẹ tôi:
“Cô ấy đi rồi. Khỏe lại rồi mà.Chuyển về sống ở khu biệt thự cuối làng ấy, ngay gần đồi thông.”“À, đi cùng bác sĩ điều trị – giờ là chồng mới.Nghe đâu… anh ta từng chữa cho cô ấy, thương tình nên cưới luôn!”
Anh đứng chết trân giữa ngõ.Bụi đất bám lên đôi giày rách, tay anh buông thõng, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Hàng xóm chưa buông tha:
“Nghe đâu đám cưới tổ chức đơn giản lắm…Chỉ mời vài người thân.À, không mời anh – vì anh hết tư cách từ lúc thuê xe trả vợ về ngoại giữa lúc bệnh tật.”
Tôi đứng trong sân ngôi nhà mới, nhìn qua cửa sổ.Gió thổi nhẹ qua tóc tôi – giờ không còn rụng nữa.Tôi sống lại – vì biết bỏ kẻ không xứng, và tự yêu chính mình.
“Anh trả tôi về nhà ngoại – đúng.Nhưng chính quyết định đó…là chuyến xe một chiều, đưa tôi rời khỏi đời anh mãi mãi.”