Tôi và chồng xuất thân từ quê, hai đứa ở gần nhà. Từ thời cấp ba đi học cùng nhau, chúng tôi đã nảy s.inh t.ình cảm nhưng chẳng ai dám thổ l.ộ. Đến khi lên đại học, chồng mới mạnh dạn tỏ t.ình và đương nhiên, tôi đồng ý ngay.
Nhà chồng có chồng là con một, bố mẹ cũng già rồi. L.úc tôi dẫn chồng về ra mắt bố mẹ, ông bà rất vui. Nhưng cũng có chút ngần ngại vì gia cảnh khó khăn, sợ sau tôi lại khổ. Nhưng tính tôi từ trước đến giờ khá kiên định, đã yêu là kh.ông sợ, quyết tâm đến cùng để xây dựng hạnh phúc tương lai.
Ngay sau khi ra trường chúng tôi về quê l.àm việc và t.ổ ch.ức đ.ám c.ưới đơn g.iản. Nhà chồng kh.ông có điều kiện nên tôi luôn nói bố mẹ mình phải th.ông cảm. Chủ yếu chồng là người hiền lành và yêu thương tôi thật lòng. Từ ngày yêu đến giờ đã hơn 5 năm rồi, anh chưa bao giờ khiến tôi phải phật lòng. Hễ có việc lớn nhỏ gì, anh đều hỏi ý kiến tôi, cho tôi quyết định tất cả. Tôi nghĩ, chồng rất tôn trọng mình nên sẽ cố gắng hết sức cho gia đình chồng.
“Thôi em chịu khó, sau này anh kiếm được nhiều t.iền hơn sẽ bù đắp cho em”.
Hàng tháng, bố mẹ chồng luôn nói kh.ông có t.iền nên tôi phải chi tất cả, kể cả ông bà ốm tôi cũng phải lo mua thuốc bổ. Tôi kh.ông màng lấy toàn bộ lương tháng của mình chăm lo cho nhà chồng. Nhưng một lần, tôi vừa đi l.àm về thì nghe thấy mẹ chồng gọi điện nói chuyện với bố chồng: “Sắp tới phải mua thêm thuốc bổ, em có t.iền nhưng để cho cái Tr. nó trả, t.iền của mình l.àm việc khác” .
Nghe xong lời nói đó, tôi ch.oáng, thật kh.ông ngờ bố mẹ chồng có t.iền nhưng giấu diếm tôi, mọi thứ đều để tôi chi trả. Tôi cứ nai lưng ra đi l.àm mà kh.ông hề nghĩ bản thân mình đang bị lợi dụng một cách âm thầm.
Kể từ đó, tôi nói thẳng luôn với bố mẹ chồng rằng hàng tháng tôi chỉ đóng t.iền ăn cho hai vợ chồng, còn kh.ông lo chi phí khác. Nếu kh.ông vợ chồng tôi sẽ ra ở riêng. Mẹ chồng nghe tôi nói xong ngượng ngùng đồng ý, và tháng sau đó, bà vẫn có t.iền để chi tiêu ăn uống bình thường. Tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn, kh.ông thì gánh nặng sẽ luôn đè mãi trên vai.