Ly, cô gái vừa bước sang tuổi 28, tưởng như đã có một gia đình hạnh phúc viên mãn với người chồng yêu thương và cậu con trai vừa chào đời được hai tháng. Nhưng cuộc đời không bao giờ yên bình quá lâu. Một buổi chiều mưa, tiếng chuông điện thoại vang lên, và tin dữ đến: Minh – chồng cô, đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng.
Ly lao đến bệnh viện trong cơn hoảng loạn. Minh nằm đó, bất động, thân thể lạnh ngắt. Cô không tin nổi vào mắt mình. Vẫn là anh, người đàn ông cô yêu thương, nhưng giờ đây là một Minh vô hồn, chẳng bao giờ trở về nữa.
Trong lúc tang lễ được tổ chức, cô gồng mình vượt qua những ngày u tối. Số tiền bảo hiểm thai sản cô nhận được – chỉ vỏn vẹn 60 triệu đồng – đã được dồn hết vào lo liệu cho tang lễ, để Minh ra đi thanh thản.
Nhưng đời không bao giờ dễ dàng. Sau khi mọi việc tạm lắng, bố mẹ chồng bất ngờ đưa cho cô một tờ giấy nợ. Tờ giấy đó là chứng minh số tiền Minh vay mượn để làm ăn lúc còn sống, lên đến gần 300 triệu đồng.
“Chúng tôi không còn cách nào khác,” bà Nga, mẹ chồng cô, nói bằng giọng trách móc. “Đây là nợ của con trai cô. Bây giờ nó chết rồi, là vợ nó, cô phải có trách nhiệm trả số tiền này.”
Ly cầm tờ giấy nợ mà tay run rẩy. Cô nghẹn ngào nhìn họ, như chờ đợi một sự thấu hiểu. “Con vừa sinh, vừa mất chồng, giờ hai mẹ con con còn gì để sống nữa đây?”
“Thế nên chúng tôi mới nói với cô. Đứa bé là cháu nội chúng tôi, chúng tôi sẽ nuôi nó. Cô không cần lo nữa, cứ để nó ở đây.”
Câu nói ấy như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô. Họ muốn cướp con của cô, và dùng nó làm công cụ giữ lại máu mủ, gia sản của gia đình họ.
Sau ngày hôm đó, Ly giam mình trong căn phòng nhỏ. Từng câu nói của bố mẹ chồng vang vọng trong đầu cô. Từ một người mẹ đang gánh trên vai trọng trách nuôi con, giờ đây cô lại bị xem như kẻ phải gánh nợ, bị tước đi quyền làm mẹ.
Sáng hôm sau, khi họ lại đến, Ly bình tĩnh ngồi trước mặt. Cô nhìn bố mẹ chồng, đôi mắt lạnh lùng hơn bao giờ hết.
“Con xin lỗi, nhưng con không giao con trai con cho ai cả. Còn về món nợ, con sẽ tự lo.”
“Lo thế nào?” ông Toàn, bố chồng cô, gằn giọng. “Cô một thân một mình, làm sao trả được? Còn thằng bé, cô có thể nuôi nổi nó không?”
Ly nhìn ông, rồi chỉ nhẹ nhàng nói: “Con sẽ lo được, nhưng con sẽ không để ai làm tổn thương con trai con.”
Sau khi tiễn bố mẹ chồng về, Ly bắt đầu tìm hiểu mọi ngóc ngách về tờ giấy nợ. Cô phát hiện ra một sự thật kinh hoàng: số nợ đó không phải là của Minh, mà là của ông Toàn, bố chồng cô. Minh chỉ đứng tên hộ trong sổ vay. Ông ta dùng tên con trai mình để vay mượn khắp nơi, đổ tiền vào những phi vụ làm ăn thất bại.
Ly gọi cho luật sư nhờ tư vấn. Sau khi xác minh lại mọi thứ, cô lập tức thực hiện một cú điện thoại quan trọng.
“Ông Toàn, tôi biết rõ rồi. Số nợ đó là của ông, không phải của Minh. Tôi sẽ báo lên công an nếu ông còn ép tôi nhận món nợ này. Còn đứa bé, nếu ông bà muốn nuôi, tôi sẽ không tiếc gì mà kiện giành quyền nuôi dưỡng.”
Giọng ông Toàn lắp bắp qua điện thoại: “Cô… cô không thể làm vậy!”
“Không? Vậy để tôi giúp cả nhà ông hiểu thế nào là hậu quả. Ngày mai, ông cứ chờ mà xem.”
Sáng hôm sau, bố mẹ chồng Ly nhận được giấy triệu tập từ công an về hành vi lừa đảo trong quá trình vay mượn. Tất cả tài sản của họ, từ căn nhà lớn đến những mảnh đất, đều bị kê biên để trả nợ.
Cả gia đình nhà chồng Ly bị đẩy ra đường sống. Ly ôm con trai rời khỏi căn nhà cũ, tìm một nơi ở mới, bắt đầu cuộc đời của mình.
Cô nhìn con trai trong vòng tay, ánh mắt đầy quyết tâm: “Mẹ không giàu có, không quyền lực, nhưng mẹ hứa với con, mẹ sẽ làm tất cả để bảo vệ con. Đời bạc tình thì mẹ cũng bạc nghĩa, nhưng chỉ với những kẻ không xứng đáng.”
Dù cuộc đời phía trước vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng Ly biết, chỉ cần cô và con trai luôn bên nhau, cô sẽ vượt qua tất cả.