Tối hôm ấy, Minh Long bước vào nhà hàng sang trọng với dáng vẻ điềm tĩnh của một doanh nhân thành đạt. Trong bộ vest đắt tiền, anh trở thành tâm điểm chú ý của không ít người xung quanh. Nhưng điều khiến anh chú ý nhất lại không nằm ở những ánh mắt ngưỡng mộ, mà là một bóng dáng quen thuộc ở góc phòng.
Trái tim anh như ngừng đập trong giây lát khi nhận ra đó chính là Thanh Trúc – người vợ cũ mà anh từng yêu thương sâu đậm. Nhưng điều khiến anh sửng sốt hơn cả là hai cô bé sinh đôi ngồi bên cạnh cô. Đôi mắt sáng ngời, nụ cười rạng rỡ… tất cả đều phản chiếu hình ảnh của chính anh.
Minh Long sững người. Anh bước tới bàn của họ như một phản xạ tự nhiên. Thanh Trúc ngước nhìn anh, ánh mắt phức tạp không rõ là ngạc nhiên, bối rối hay áy náy. Hai cô bé dừng bữa ăn, tò mò nhìn người đàn ông lạ mặt vừa xuất hiện.
“Anh… không ngờ lại gặp em ở đây,” Minh Long lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng có phần run rẩy.
Thanh Trúc gật nhẹ đầu, không nói gì. Cô biết giây phút này sớm muộn cũng sẽ đến, nhưng không nghĩ nó lại bất ngờ như vậy.
“Hai bé… là…” Minh Long nuốt khan, không dám nói hết câu.
“Là con của anh,” Thanh Trúc dịu dàng thừa nhận, nhưng từng lời nói như một tiếng sét đánh ngang tai Minh Long.
Anh gần như không tin vào tai mình. Nhìn hai bé gái trước mặt, anh cảm nhận được sự liên kết kỳ lạ, như một sợi dây vô hình gắn kết họ lại với nhau.
“Tại sao em không nói cho anh biết?” Giọng Minh Long khẽ run, đầy đau đớn.
Thanh Trúc cúi đầu, đôi mắt thoáng chút buồn bã. “Khi đó em không muốn anh bị ràng buộc… Em nghĩ anh sẽ không sẵn sàng làm cha.”
Cô ngừng lại một chút rồi tiếp tục, giọng nói chất chứa nỗi đau. “Ngày ấy, anh quá say mê công việc, quá chú tâm vào sự nghiệp mà bỏ quên em. Những bữa cơm lạnh lẽo, những đêm dài chờ đợi một tin nhắn hay cuộc gọi từ anh… Nhưng rồi em nhận ra, em không còn là ưu tiên của anh nữa. Khi biết mình mang thai, em đã hy vọng có thể cứu vãn mọi thứ, nhưng điều duy nhất em nhận lại là sự thờ ơ của anh. Cuối cùng, em chọn ra đi, không phải vì em muốn trốn tránh, mà vì em không muốn con mình lớn lên trong một gia đình không có tình thương.”
Minh Long lặng đi. Anh nhớ lại những ngày tháng trước kia, khi sự nghiệp là thứ duy nhất anh theo đuổi, bỏ mặc tình cảm gia đình, để rồi hôn nhân đổ vỡ. Nhưng giờ đây, khi nhìn hai thiên thần nhỏ, anh chỉ thấy tiếc nuối vô bờ bến.
“Anh có thể… nói chuyện với con không?” Anh dè dặt hỏi.
Thanh Trúc khẽ gật đầu. Minh Long ngồi xuống, nhìn hai cô bé bằng ánh mắt dịu dàng nhất có thể. “Chào con, hai bé tên gì nhỉ?”
Một trong hai bé lên tiếng: “Con là Bảo Anh, còn em con là Bảo My.”
Tim anh chợt nhói lên, xúc động không nói nên lời. Tên của hai bé thật đẹp, và lại còn giống cách anh từng mơ đặt tên cho con mình.
Từ hôm đó, Minh Long quyết tâm bù đắp cho hai con. Anh dành nhiều thời gian hơn bên cạnh chúng, cùng chúng vui chơi, chăm sóc, và dần dần trở thành một người cha thực thụ. Ban đầu, Bảo Anh và Bảo My còn rụt rè, nhưng sự chân thành của Minh Long đã giúp hai bé mở lòng.
Về phía Thanh Trúc, cô đã từng nghĩ sẽ không thể tha thứ cho Minh Long vì những tổn thương trong quá khứ. Nhưng khi thấy anh từng bước cố gắng, khi thấy niềm vui rạng rỡ trên gương mặt con gái, trái tim cô cũng dần mềm lại.
Một ngày nọ, khi hoàng hôn buông xuống, Minh Long nhẹ nhàng nắm tay Thanh Trúc. “Anh có thể xin em một cơ hội không? Không chỉ để làm cha của hai con, mà còn để làm chồng của em một lần nữa.”
Thanh Trúc lặng im. Một phần trong cô vẫn e ngại, nhưng nhìn vào ánh mắt chân thành của anh, cô biết rằng anh đã thay đổi.
“Em… sẽ suy nghĩ về điều đó,” cô khẽ đáp, nhưng trong lòng đã có câu trả lời.
Và như thế, một gia đình từng chia cách nay lại có cơ hội hàn gắn. Không ai có thể thay đổi quá khứ, nhưng họ có thể cùng nhau viết lại tương lai.