Trong một con hẻm nhỏ ở Sài Gòn, nơi ánh đèn đường chỉ đủ hắt lên những mảng tường loang lổ, Thảo sống cùng chồng, Nam, trong căn phòng trọ chật chội. Nam từng là một người đàn ông khỏe mạnh, làm thợ xây, nhưng một tai nạn lao động đã cướp đi sức khỏe của anh. Căn bệnh phổi quái ác khiến anh ngày càng suy kiệt, và số tiền tiết kiệm cạn dần như nước chảy qua kẽ tay. Thảo, với đôi mắt lúc nào cũng đỏ hoe nhưng vẫn sáng lên vì yêu thương, quyết định làm mọi thứ để cứu chồng.
Một ngày, qua một người quen, Thảo biết đến một hợp đồng “đẻ thuê”. Một cặp vợ chồng giàu có, không thể có con, đang tìm người mang thai hộ. Số tiền họ trả đủ để chi trả cho ca phẫu thuật và thuốc men cho Nam trong nhiều năm. Thảo không do dự. Cô ký hợp đồng, bước vào hành trình mang trong mình một sinh linh không phải của mình, với hy vọng đổi lại mạng sống cho người cô yêu.
Những tháng mang thai là chuỗi ngày đầy đau đớn và giằng xé. Thảo phải rời xa Nam, sống trong một căn hộ do gia đình kia chu cấp. Cô giấu chồng sự thật, chỉ nói rằng mình nhận việc làm xa nhà. Mỗi đêm, khi đứa trẻ trong bụng đạp, Thảo vừa hạnh phúc vừa đau đớn. Cô đặt tay lên bụng, thì thầm: “Con ơi, mẹ xin lỗi. Mẹ chỉ mượn con để cứu bố thôi.”
Ngày sinh con đến. Trong phòng sinh, tiếng khóc trẻ thơ vang lên, nhưng Thảo không được phép nhìn mặt đứa bé. Cô chỉ nghe loáng thoáng tiếng bác sĩ nói: “Khỏe mạnh, giống bố như đúc.” Tim Thảo nhói lên. Cô biết, ngay sau khi tỉnh dậy, đứa trẻ sẽ được đưa đi, và cô sẽ nhận số tiền để quay về với Nam.
Nhưng rồi, một sự thật kinh hoàng ập đến. Khi y tá vô tình để rơi một tờ giấy xét nghiệm, Thảo nhìn thấy tên người cha của đứa bé. Là Nam. Chồng cô. Người đàn ông mà cô hy sinh tất cả để cứu. Hóa ra, cặp vợ chồng giàu có kia đã liên lạc với Nam từ lâu, thuyết phục anh cung cấp mẫu để tạo ra đứa con mà họ mong muốn. Nam, trong cơn tuyệt vọng vì bệnh tật và không muốn Thảo khổ, đã đồng ý mà không nói với cô.
Thảo chết lặng. Đứa con cô mang nặng đẻ đau, hóa ra là máu mủ của chính cô và Nam, nhưng giờ nó thuộc về người khác. Cô ôm lấy ngực, nơi trái tim như bị xé toạc. Số tiền trên bàn, đủ để cứu Nam, giờ trở thành một lời nguyền. Cô có nên dùng nó để cứu người đàn ông đã giấu cô sự thật? Có nên quay về với anh, hay bước đi, mang theo nỗi đau không thể nguôi ngoai?
Thảo rời bệnh viện trong ánh hoàng hôn đỏ rực. Cô bước đi, không ngoảnh lại, để lại số tiền trên giường bệnh. Đứa con cô chưa từng thấy mặt, và người chồng cô từng yêu hơn cả mạng sống, giờ chỉ còn là những mảnh vỡ trong tim. Con hẻm nhỏ vẫn lặng lẽ, nhưng bóng dáng Thảo đã không còn.