Tiếng nhạc tưng bừng, ánh đèn lung linh, tiếng cười nói rộn ràng bao trùm khắp sảnh tiệc cưới sang trọng.
Trần Hạo – giám đốc trẻ của một công ty công nghệ đình đám, bước chậm qua những chiếc bàn đầy những gương mặt quen thuộc thuở đại học. Anh nở nụ cười lịch thiệp, bắt tay vài người bạn cũ, nhưng tâm trí lại lơ đãng, như thể đang tìm kiếm một bóng hình xa xăm nào đó giữa đám đông.
Bất ngờ, ánh mắt anh đông cứng.
Ở góc cuối sảnh, cạnh bàn số 18, cô ngồi đó – một bóng hình anh không bao giờ quên: Diệp An.
Vẫn gương mặt dịu dàng ấy, ánh mắt ấy, nhưng giờ đây trong ánh mắt cô là một tầng mờ xa xăm khó nắm bắt. Cạnh cô là một người đàn ông đã có tuổi – trán hói, dáng người gầy gò, mái tóc đã bạc gần hết – và một đứa trẻ chừng năm tuổi. Cậu bé có đôi mắt to tròn, hàng mi dài, và… một khuôn mặt khiến Trần Hạo phải nghẹn thở.
Giống anh. Một cách kỳ lạ. Một cách đáng sợ.
Bước chân Trần Hạo chững lại. Lồng ngực anh nghẹn lại như bị ai bóp chặt.
Tám năm trước, Diệp An và anh từng yêu nhau cuồng nhiệt thời đại học. Tưởng chừng sẽ nắm tay nhau suốt đời. Nhưng vì một hiểu lầm cay đắng – vì tham vọng, vì tự ái, vì tuổi trẻ quá nông nổi – họ đã chia tay trong một đêm mưa gió, không kịp nói lời xin lỗi.
Sau đó, anh nghe nói cô đã đi du học, bặt vô âm tín.
Giờ đây, cô ở đây. Bên cạnh một người đàn ông già nua. Và một đứa trẻ có gương mặt như anh hồi nhỏ.
Suốt buổi tiệc, Trần Hạo như người mất hồn. Cốc rượu trong tay sóng sánh, chưa bao giờ chạm môi. Anh liếc về phía Diệp An không biết bao nhiêu lần. Cô dường như không nhận ra sự hiện diện của anh – hoặc cố tình lờ đi.
Đứa trẻ thi thoảng ríu rít bên cạnh cô, cười hồn nhiên, nụ cười ấy… y hệt Trần Hạo ngày xưa, mẹ anh từng bảo.
“Chẳng lẽ… là con mình?” — Ý nghĩ điên rồ ấy cứ như lưỡi dao khoét sâu vào tâm trí Trần Hạo, không cách nào dứt ra.
Không chịu nổi, khi tiệc gần tàn, anh lấy hết can đảm bước tới.
“An…” – giọng anh khàn đặc.
Diệp An ngẩng lên. Cô nhìn anh, rất lâu, rồi mỉm cười nhàn nhạt như một cơn gió lướt qua.
“Chào anh, Hạo.”
Giọng cô bình thản, lịch sự, như thể hai người chỉ là bạn học cũ bình thường. Không oán hận. Không lưu luyến. Không yêu thương.
Trần Hạo cứng đờ.
Người đàn ông lớn tuổi bên cạnh cô khẽ gật đầu chào xã giao. Đứa bé tò mò nhìn anh, ánh mắt sáng ngời.
Anh cúi xuống nhìn thằng bé, run run hỏi:
“Cháu… tên gì?”
Thằng bé không ngại ngần:
“Con tên là Trần Gia Minh ạ!”
Trần… Gia… Minh?
Họ Trần.
Bàn tay anh siết chặt đến run rẩy.
Diệp An vẫn giữ nụ cười dịu dàng ấy. Cô đặt tay lên vai đứa bé:
“Minh à, chào chú đi con.”
Cậu bé ngoan ngoãn cúi đầu:
“Con chào chú ạ.”
Giọng nói trong trẻo ấy khiến Trần Hạo muốn khóc.
Anh siết chặt hai tay thành nắm đấm. Muốn hỏi. Muốn gào lên. Nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Xung quanh là bao ánh mắt dõi theo. Anh đành nuốt cơn giận xuống, mỉm cười gượng gạo:
“Chúng ta… có thể nói chuyện riêng chút không?”
Diệp An nhìn anh thật sâu, rồi khẽ gật đầu.
Họ đứng bên ngoài ban công khách sạn. Gió đêm thổi lồng lộng, mang theo mùi hương của thành phố ẩm ướt sau cơn mưa chiều.
“Con bé… là con của anh sao?” – Trần Hạo hỏi thẳng, giọng run lên.
Diệp An ngước mắt nhìn bầu trời, một nụ cười buồn bã lướt qua môi:
“Anh nghĩ sao?”
“An, anh cần biết sự thật. Làm ơn.”
Lần đầu tiên, ánh mắt cô thoáng chùng xuống. Một hồi lâu, cô thì thầm:
“Gia Minh… là con trai em. Em nuôi con một mình từ khi con ra đời.”
“Còn người đàn ông kia?”
“Chú của em. Người duy nhất đã chăm sóc hai mẹ con em suốt bao năm nay.”
Trần Hạo cảm giác như có ai vừa rút cạn máu trong cơ thể mình.
Một cảm xúc vừa nhẹ nhõm vừa đau đớn nhấn chìm anh.
“Vì sao em không tìm anh? Vì sao không cho anh biết?” – Anh khản giọng.
Diệp An quay sang nhìn anh. Trong ánh mắt ấy, Trần Hạo thấy cả một đại dương đau thương sâu không đáy.
“Anh còn nhớ, tám năm trước, ai là người nói rằng: ‘Nếu đã chọn sự nghiệp, thì đừng vướng bận chuyện tình yêu trẻ con này’ không?”
Trần Hạo chết lặng.
Đêm ấy… đúng vậy. Trong cơn giận dữ vì bị cha mẹ anh ép buộc chia tay cô – vì sự nghiệp vừa mới chớm nở – chính anh đã nói ra những lời tuyệt tình ấy.
“Anh biết không?” – Diệp An cười buồn – “Em đứng dưới mưa chờ anh ba tiếng đồng hồ. Chỉ mong anh đổi ý. Nhưng anh không quay lại.”
Giọng cô run lên. Nhưng vẫn dịu dàng, không oán trách.
“Em phát hiện mình có thai sau đó một tuần. Em đã định báo cho anh. Nhưng rồi lại nghĩ… Anh đã chọn con đường khác. Em không muốn làm phiền anh.”
Trần Hạo ôm đầu, cảm giác hối hận xé nát lòng ngực.
“Anh xin lỗi, An… Anh xin lỗi…”
Diệp An lắc đầu, giọng rất nhẹ:
“Không cần. Em đã quen rồi. Một mình cũng tốt. Ít ra… em có Gia Minh. Nó là ánh sáng duy nhất của đời em.”
Cô quay lưng, định bước đi. Nhưng Trần Hạo vội níu tay cô lại:
“An! Để anh bù đắp. Cho anh được ở bên con. Được không?”
Diệp An lặng người.
Một hồi lâu, cô thì thầm:
“Anh còn yêu em không, Hạo?”
Ánh mắt cô lung linh ánh nước. Một câu hỏi như lưỡi dao cắt sâu vào tâm can.
Trần Hạo không do dự. Anh siết chặt tay cô, khàn giọng:
“Anh chưa từng ngừng yêu em. Chưa từng.”
Diệp An bật khóc. Giọt nước mắt rơi xuống, tan vào gió đêm.
Một tháng sau, trong một buổi chiều mưa nhẹ, Trần Hạo quỳ gối trước cổng nhà cô.
“Anh không xin lỗi vì quá khứ. Nhưng anh xin được bù đắp cho tương lai. Cho em và Gia Minh.”
Anh chìa ra một chiếc nhẫn nhỏ bé. Không kim cương hào nhoáng. Chỉ đơn giản là một vòng tròn bạc trắng, khắc hai chữ nhỏ bên trong: “Bên kia năm tháng”.
Diệp An khóc.
Lần này, cô không quay lưng.
Lần này, cô không từ chối.
Lần này, cô lao vào vòng tay anh, như trở về nhà sau một hành trình dài đằng đẵng cô đơn.
Cậu bé Gia Minh từ xa chạy tới, cười vang:
“Bố ơi! Mẹ ơi!”
Tiếng gọi ấy, lần đầu tiên cất lên, khiến cả trời đất cũng như lặng đi trong khoảnh khắc ấy.