Chiều cuối tháng Ba. Trời Hà Nội bỗng đổ cơn mưa rào bất chợt. Giữa sảnh lớn của công ty bất động sản Hoàng Phát, ánh mắt mọi người đổ dồn về một người phụ nữ đang bụng bầu vượt mặt, tay run run ôm chiếc túi xách nhỏ đã cũ, mái tóc bết dính vì mưa, ánh mắt đỏ hoe.
– “Cô còn mặt mũi tới đây làm gì?” – Tiếng quát lớn khiến tất cả giật mình. Người đàn ông vừa bước ra từ thang máy là Hùng, Tổng giám đốc của công ty, chồng hợp pháp của người phụ nữ ấy.
– “Em chỉ muốn gặp anh một chút… Em gọi điện, nhắn tin… anh đều không trả lời. Em không còn cách nào khác.” – Linh cố giữ bình tĩnh, giọng nói lạc đi.
– “Tôi không có thời gian nghe cô lải nhải! Tôi đã nói rõ rồi, tôi và cô không còn gì nữa. Tôi sắp tái hôn!”
Những lời phũ phàng đó rơi xuống như một bản án. Nhân viên xung quanh sững sờ. Một vài người nhìn Linh bằng ánh mắt ái ngại, số còn lại thì há hốc miệng vì không ngờ tổng giám đốc lại dứt tình nhanh đến thế.
Phía sau Hùng, một cô gái trẻ mặc váy body bó sát bước tới, khoác tay anh đầy thân mật. Đó là Thư, nhân tình của anh – người từng là trợ lý riêng của Linh cách đây hai năm.
– “Chị nên biết điều mà buông tha cho anh Hùng đi. Anh ấy không còn yêu chị nữa. Đừng vì một đứa con mà bám riết như thế.” – Thư nở nụ cười khinh khỉnh.
Linh lùi lại một bước. Cô cảm giác như mọi thứ sụp đổ dưới chân mình. Sáu tháng mang thai, cô chỉ ở nhà, nghỉ việc theo yêu cầu của Hùng để dưỡng thai. Không ngờ rằng trong thời gian ấy, anh lại ngoại tình, rồi bây giờ công khai sỉ nhục cô ngay giữa công ty anh từng cùng cô gây dựng.
– “Anh từng hứa sẽ luôn bên em, chăm sóc mẹ con em mà…” – Linh nghẹn ngào.
– “Tỉnh lại đi! Tôi không còn yêu cô nữa. Và tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt cô ở đây!” – Hùng nói, rồi quay sang bảo nhân viên lễ tân – “Mời cô ta ra ngoài, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Không còn ai dám lên tiếng. Linh chỉ biết ôm bụng, từng bước rời khỏi nơi từng là cả thế giới của cô – nơi cô trao cả trái tim và tuổi trẻ.
Linh rời khỏi căn hộ chung của hai vợ chồng trong đêm mưa, không mang theo được thứ gì ngoài vài bộ quần áo và sổ khám thai. Cô thuê một căn phòng trọ nhỏ ở ven đô với số tiền còn lại trong tài khoản – chỉ chưa đầy 2 triệu đồng.
Ngày Linh sinh con là một ngày đặc biệt lạnh, giữa tháng 11. Cô chuyển dạ khi chỉ có một mình trong căn trọ nhỏ, không người thân, không chồng bên cạnh. Cô gọi xe cấp cứu, tự ôm bụng vào viện và sinh non một bé trai – bé Khang – nặng chỉ 2,1 kg.
Khoảnh khắc lần đầu tiên ôm con vào lòng, Linh vừa khóc vừa cười. Dù thế giới quay lưng, dù bị phản bội, thì đứa bé này – là lý do duy nhất để cô sống tiếp.
Những tháng ngày sau đó là chuỗi ngày cơ cực. Linh làm đủ nghề để kiếm sống: bán đồ ăn online, dọn dẹp nhà cửa, giao hàng, nhập mỹ phẩm từ xưởng nhỏ bán lẻ qua mạng. Đôi tay mềm mại ngày nào giờ chai sần, từng đêm thức trắng vì con quấy khóc, vì áp lực cơm áo gạo tiền.
Nhưng Linh không gục ngã. Trong cô có một ngọn lửa – niềm tin mãnh liệt rằng mình phải sống, phải mạnh mẽ để con không chịu thiệt thòi.
Một lần tình cờ, Linh giao hàng cho một biệt thự lớn ở khu đô thị cao cấp. Chủ nhà – bà Mai, một nữ doanh nhân trong ngành mỹ phẩm thiên nhiên, ấn tượng với Linh vì sự lễ phép và kiên nhẫn. Sau vài lần tiếp xúc, bà Mai hỏi chuyện và quyết định tuyển Linh làm nhân viên hỗ trợ tại xưởng của mình.
Từ một cô nhân viên phụ đóng gói, Linh học hỏi không ngừng, dần dần trở thành người giỏi nhất trong nhóm về nghiên cứu sản phẩm, chăm sóc khách hàng, quản lý hệ thống phân phối. Bà Mai yêu quý cô như con gái, sẵn sàng đầu tư giúp cô mở thương hiệu riêng sau ba năm – L.K Natural – viết tắt tên cô và con trai.
Khi Linh dần ổn định cuộc sống, thì cũng là lúc công ty của Hùng bắt đầu lao dốc. Thư – người phụ nữ mà Hùng từ bỏ tất cả để chạy theo – không có năng lực thật sự. Cô ta chỉ giỏi tiêu tiền và dùng sắc đẹp để điều khiển Hùng.
Thư đầu tư sai lầm vào các dự án đất đai không rõ pháp lý, gây thất thoát hàng chục tỷ đồng. Khi mọi việc vỡ lở, cô ta ôm toàn bộ tài sản bỏ trốn sang nước ngoài bằng hộ chiếu giả.
Hùng lâm vào nợ nần. Công ty bị ngân hàng siết nợ, cổ đông đồng loạt kiện. Từ một người từng đứng trên đỉnh cao, anh trở thành kẻ trắng tay, nợ chồng chất và phải rao bán cả căn nhà từng đuổi vợ ra đi.
Sáu năm sau, Linh giờ đã là CEO của một thương hiệu mỹ phẩm lớn. Cô xuất hiện trên truyền hình, các bài phỏng vấn khởi nghiệp, và được vinh danh là “Phụ nữ truyền cảm hứng” trong một diễn đàn doanh nhân toàn quốc.
Tại sự kiện lớn đó, Hùng – giờ là một doanh nhân thất bại, đến tìm cơ hội tái thiết bằng mối quan hệ cũ – vô tình gặp lại Linh. Anh không tin vào mắt mình khi thấy người phụ nữ mà mình từng đuổi khỏi nhà giờ tỏa sáng rực rỡ, tự tin bước lên bục phát biểu.
Sau sự kiện, Hùng rón rén đến gần Linh:
– “Linh… Em thay đổi thật nhiều. Anh… xin lỗi. Anh đã sai rất nhiều.”
Linh nhìn anh, nụ cười nhẹ nhàng:
– “Tôi không còn là người vợ khóc lóc năm xưa nữa đâu, anh Hùng.”
– “Anh biết… Nhưng em có thể cho anh cơ hội được gần con không? Anh biết, thằng bé là con anh…”
Linh ngắt lời:
– “Con tôi không cần một người cha như anh. Nó lớn lên bằng sự yêu thương, không phải sự thương hại. Anh đã chọn buông bỏ chúng tôi, giờ đừng đòi quyền quay lại.”
Hùng cúi đầu, ánh mắt cay đắng nhìn Linh rời đi, tay dắt theo một cậu bé lanh lợi – bé Khang – vừa thông minh, vừa chững chạc. Thằng bé ngước lên hỏi mẹ:
– “Mẹ ơi, chú kia là ai thế?”
– “Chỉ là người lạ thôi con. Người từng đánh mất điều quý giá nhất đời mình.”
Hùng về lại căn phòng trọ rẻ tiền nơi anh đang sống, nhìn lên tường là tấm ảnh cũ chụp cùng Linh năm xưa. Đôi mắt anh trống rỗng. Anh đã từng có tất cả – một người vợ yêu thương, một gia đình sắp đón thiên thần nhỏ, một sự nghiệp vững chắc. Và anh đã đánh mất tất cả vì lòng tham và sự phản bội.
Cuộc đời không trả thù, nó chỉ phản ánh đúng những lựa chọn của ta.
Còn Linh – cô gái từng đứng dưới mưa với cái bụng bầu sáu tháng run rẩy bị đuổi khỏi công ty – giờ đã trở thành biểu tượng của sự kiên cường. Cô không cần trả thù, bởi thành công của cô chính là câu trả lời rõ ràng nhất cho kẻ từng phản bội mình.